Thiên Tuyết

Hách Lăng chưa từng ngủ an ổn như vậy, buổi sáng mở to mắt, phát hiện bên cạnh mình đã không còn ai, sờ sờ vị trí bên người, hảo lạnh, chẳng lẽ đêm qua là mộng xuân? Chăn cũng đắp hảo, Hách Lăng ngửi tay của mình, cũng không có mùi gì, thật là mộng xuân a! Nhưng …… cái loại xúc cảm trong tay như muốn bùng nổ, cảm giác rất chân thật, thiên a! Hách Lăng bất đắc dĩ lui vào chăn trùm đầu một lần nữa hồi tưởng lại cái cảm giác ấy, thực chân thật……

“Tỉnh rồi sao? Đi ăn điểm tâm……” Ngoài cửa Tuyết Thiên gõ gõ nói.

Tuyết Thiên thấy nửa ngày bên trong không có thanh âm, đơn giản đẩy cửa ra đi vào. Thấy Hách Lăng chui trong ổ chăn không nhúc nhích, còn chưa tỉnh? Có phải tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực hay không.

“Hách Lăng, dậy đi, phụ thân và nhị nương chờ ngươi ăn cơm.” Tuyết Thiên ôn nhu đẩy chăn.

“Ta không thoải mái, không muốn dậy.” Hách Lăng ở trong chăn rầu rĩ nói.

“Đêm qua lạnh sao? Nói ngươi đắp chăn ngủ mà không nghe!” Tuyết Thiên bất đắc dĩ nói.

“Đêm qua?” Hách Lăng thông minh bừng tỉnh đại ngộ, vậy không phải mộng sao?

“Như thế nào? Mất trí nhớ a?” Tuyết Thiên cười truê ngươi nói, người này mới sáng sớm nghĩ cái gì a?

“Không có! Như thế nào lại mất!” Hách Lăng từ trong chăn đi ra cười nói. Chỉ biết đó không phải mộng!

“Đứa ngốc, mau đứng lên ăn điểm tâm.” Tuyết Thiên sờ sờ cái đầu hỗn độn của Hách Lăng.

“Ca ca sáng sớm đã dậy rồi sao?” Hách Lăng kéo Tuyết Thiên ngồi ở bên giường, từ phía sau ôm lấy hắn.

“Ngươi cho là người người đều giống ngươi, đồ lười!” Tuyết Thiên cười quở trách.

“Vậy là ca ca đắp chăn cho ta, dọn sạch dấu vết đêm qua?” Hách Lăng ái muội ngửi ngửi gáy Tuyết Thiên.

“Không được náo loạn, phụ thân và nhị nương đang đợi ngươi ăn đó.”

Hách Lăng dưới sự thúc giục của Tuyết Thiên rốt cục ngồi trên bàn ăn.

“Ngươi về sau mau sửa cái tật xấu ngủ lười này đi.” Tư Đồ Hách ăn trước một món điểm tâm nói với Hách Lăng.

“Đã biết, về sau khi nào ca ca rời giường thì bảo ta một tiếng.” Hách Lăng có ý tứ khác hướng về phía Tuyết Thiên nói.

“Thiên nhi không cần để ý tới Hách Lăng, về sau nương mỗi ngày rời giường sẽ gọi con.” Tử Lăng liếc mắt trừng Hách Lăng một cái.

“Không sao, mùa đông tuyết lớn, nhị nương vẫn nên nghỉ ngơi nhiều, vừa lúc mỗi sáng có thể đốc thúc hắn đọc thư.” Tuyết Thiên bình tĩnh nói, nếu ngày nào đó nhị nương thức dậy so với mình còn sớm hơn, như vậy chuyện mình và Hách Lăng ngủ chung sẽ bị phát hiện. Tuy rằng biết như vậy là không đúng nhưng ở cùng Hách Lăng một chỗ trong lòng rất ấm áp.

“Như vậy cũng tốt. Đúng rồi, quá vài ngày chính là sinh nhật các ngươi, buổi chiều nói cho quản gia đưa ngươi thêm bạc mua y phục mới đi. Nhìn xem còn có cái gì muốn mua, nói với quản gia một tiếng.” Tư Đồ Hách phát hiện tiểu tử Hách Lăng này gần đây tiến bộ không ít, này cũng phải quy công cho Thiên nhi đi, có Thiên nhi, mình quả thật thoải mái không ít.

“Phụ thân, buổi chiều con và ca ca sẽ tự đi, vừa lúc con cũng muốn chọn lễ vật cho ca ca.” Hách Lăng nói như vậy, chẳng qua là muốn cấp cho mình và ca ca có không gian hai người.

“Ân, ăn cơm xong đi tới chỗ quản gia lấy bạc. Giữa trưa ta và nhị nương không trở lại, hôm nay là sinh nhật mười tám của thái tử, nhị nương ăn cơm xong theo ta tiến cung. Thiên nhi xem chừng Hách Lăng, đừng để nó nơi nơi gây rắc rối.” Tư Đồ Hách buông đũa phân phó trước.

Ăn cơm xong, Tư Đồ Hách và Tử Lăng mang theo lễ vật ngồi trên xe ngựa tiến hoàng cung, Tuyết Thiên trở về phòng xem thư. Hách Lăng đi đến chỗ quản gia lấy bạc hơn nữa nói cho quản gia biết trưa hôm nay mình và ca ca ăn ở bên ngoài, sau đó đi tìm Tuyết Thiên.

Hách Lăng gõ cửa phòng Tuyết Thiên.

“Vào đi.” Tuyết Thiên tưởng hạ nhân tới dọn dẹp phòng, đầu cũng không nâng tiếp tục xem thư trên tay.

Hách Lăng nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra. Thấy Tuyết Thiên cầm một quyển thư ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ, Hách Lăng lén lút đi đến trước mặt Tuyết Thiên, ở trên trán Tuyết Thiên hôn một cái. Tuyết Thiên giật mình kinh ngạc.

“Hách Lăng?” Tuyết Thiên ngẩng đầu thấy nguyên lai là Hách Lăng. Y khi nào thì học được cách gõ cửa?

“Ca ca một chút cũng không lạnh? Ngồi ở cạnh cửa sổ, cũng không lấy đệm choàng người.” Hách Lăng ở bên cạnh chân Tuyết Thiên ngồi xổm xuống, nâng mặt nhìn Tuyết Thiên.

“Không lạnh……” Tuyết Thiên cười lắc đầu.

“Ca ca, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.” Hách Lăng chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

nhỏ, nếu hôm nay vẫn tiếp tục rơi, ngày mai sẽ dày lên một tầng bông tuyết. Hách Lăng thấy Tuyết Thiên nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, đứng lên, từ phía sau ôm lấy Tuyết Thiên. Có lẽ ngày hôm qua nói cho ca ca biết là chuyện đúng đắng, bằng không hiện tại sao có thể muốn ôm ca ca liền ôm được.

“Ca ca thích Hách Lăng sao?” Hách Lăng nhẹ nhàng mà hỏi ca ca trong lòng.

“Ân……” Tuyết Thiên gật gật đầu. Là thích, có lẽ loại thích này cùng với thích mà Hách Lăng nói ngày hôm qua là giống nhau.

“Vậy Hách Lăng buổi tối đến phòng ca ca ngủ được không?”

“Vẫn là ta đến phòng của ngươi đi, phòng của ta không có ấm lô không có chăn bông, cửa sổ cũng luôn mở ra, ngươi sẽ bị đông lạnh.”

“Cũng được, đúng rồi, ca ca sinh nhật muốn có lễ vật gì?”

“Ta cái gì cũng không thiếu, không cần mua.”

“Không được, trước kia hàng năm sinh nhật chúng ta đều tặng lễ vật cho nhau. Thật muốn về sau mỗi năm đều như vậy, cùng ca ca trải qua sinh nhật.”

“Ân……” Tuyết Thiên nghĩ nghĩ, quả thật là nghĩ không ra mình muốn cái gì∶ “Ngươi nghĩ rồi mua đi.”

“Ca ca…… vậy lễ vật của ta, ngươi muốn tặng cái gì?”

“Ngươi có muốn gì không?”

“Ta có thứ đặc biệt muốn có, ca ca có thể cho ta sao?”

“Ngươi nói đi.”

Hách Lăng lật người Tuyết Thiên lại, để cho hắn cùng mình mặt đối mặt.

“Ta muốn bản thân của ca ca.” Hách Lăng cố lấy dũng khí mới nói ra.

Tuyết Thiên sau khi hiểu được ý của hắn, mặt lập tức liền đỏ, loại sự tình này, Tuyết Thiên không biết nên làm như thế nào, có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến việc cùng Hách Lăng quang lõa ôm nhau, trên mặt nhịn không được nóng lên.

Hách Lăng đầy chờ mong nhìn Tuyết Thiên, chỉ thấy Tuyết Thiên đỏ mặt nhẹ điểm đầu, Hách Lăng hưng phấn ôm lấy Tuyết Thiên chuyển vài vòng. Khoảng thời gian ngày nhớ đêm mong kia rốt cục cũng được thực hiện.

Tuyết Thiên và Hách Lăng cùng xuống chợ đi dạo, mua rất nhiều đồ, cũng đã mệt mỏi, Hách Lăng liền kéo Tuyết Thiên đến tửu lầu ăn cơm trưa. Những thứ đã mua đều đưa cho tiểu tư mang về nhà, hai người ăn cơm xong mới phát hiện tuyết rơi ngày càng lớn, hai người cùng nhau mở tán ô đi dạo trong kinh thành. Hách Lăng cảm thấy cùng ca ca ở chung là việc vô cùng hạnh phúc. Hai người đi dưới tán ô, vai trái dán vai phải, Hách Lăng vụng trộm nắm tay Tuyết Thiên giấu dưới áo choàng, người đi qua lại ai cũng không biết dưới tán ô này đã phát sinh chuyện gì, dưới tán ô có hai trái tim đang siết chặt vào nhau.

Mỗi buổi tối Hách Lăng ôm Tuyết Thiên đi vào giấc ngủ, buổi sáng được thanh âm ôn nhu của Tuyết Thiên gọi dậy, cùng Tuyết Thiên rời giường, cùng ca ca đọc thư, buổi chiều luyện kiếm thuật, toàn quý phủ từ trên xuống dưới đều nói tiểu thiếu gia đã thay đổi, bắt đầu hiểu chuyện, mỗi buổi tối Hách Lăng luôn cầu nguyện sinh nhật nhanh đến, bởi vì một ngày nào đó y sẽ hoàn hoàn toàn toàn có được ca ca mình.

Sinh nhật rốt cục đã đến, hưng phấn nhất chính là Hách Lăng, hôm nay Hách Lăng trước khi gà gáy đã rời giường. Tuyết Thiên nhạy cảm bị tiếng động rời giường của Hách Lăng đánh thức, Tuyết Thiên nhu nhu mắt buồn ngủ.

“Làm ngươi thức giấc sao?” Hách Lăng nhìn Tuyết Thiên bộ dáng buồn ngủ mông lung, thật sự không đành lòng, nhẹ nhàng mà mổ lên môi của ca ca.

“Ngươi sao lại thức sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên.” Tuyết Thiên rất ngạc nhiên, bình thường là người cuối cùng rời giường hôm nay như thế nào lại thức sớm như vậy?

“Ngủ không được……” Hách Lăng lại nằm trở về bên cạnh Tuyết Thiên. Nghĩ sáng sớm cũng không có chuyện gì làm, tiếp tục ôm Tuyết Thiên nằm trên giường.

Tuyết Thiên không để ý tới Hách Lăng, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, Hách Lăng đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ dưới gối đầu dưới lấy ra một vật nhét vào tay Tuyết Thiên. Tuyết Thiên mở to mắt nhìn thứ trong tay, là khối ngọc bội màu xanh nhạt hình con thoi, quanh thân chạm trỗ hoa văn, chính giữa ngọc bội có khắc một chữ ‘Thiên’, dùng dây màu lam nhạt xâu vào, khối ngọc bội này có màu sắc ôn hòa, bề mặt sáng bóng tinh tế, chữ Thiên được khắc phi thường mĩ, tốn không ít tiền đi?

“Lễ vật cho ca ca.” Hách Lăng nhìn Tuyết Thiên nói.

“Thực quý đi?” Tuyết Thiên rất thích ngọc bội này.

“Yên tâm, ta chỉ dùng tiền ta để dành mua!” Tiền tiêu vặt và tiền hôm trước lễ tết phụ thân và nương cấp đều tiêu tại cái ngọc bội này.

Tuyết Thiên siết chặt ngọc bội trong tay, lại lui vào trong lòng Hách Lăng. Hách Lăng cảm thấy mùa đông này không hề lạnh, bởi vì có ca ca ở trong lòng……

Hoàng Thượng Tư Đồ Lạc hàng năm đều đến dự sinh nhật Tuyết Thiên và Hách Lăng, bởi vì Hoàng Thượng đặc biệt thích Tuyết Thiên, đương nhiên tên tiểu tử nghịch ngợm hay gây sự Hách Lăng Hoàng Thượng cũng thích. Trong đại sảnh dọn ra một bàn tiệc lớn, Hoàng Thượng, Tư Đồ Hách, Tử Lăng, Tuyết Thiên, Hách Lăng vừa tán gẫu vừa dùng thiệng. Tư Đồ Lạc cảm thấy như vậy mới gọi là ăn cơm, người một nhà ngồi cùng nhau, không kiêng kỵ thân phận, không có chuyện gì không nói, thực nhẹ nhàng. Hơn nữa ngồi cùng Tuyết Thiên cảm giác cả người thoải mái, áp lực kéo dài đến nay tất cả đều không cánh mà bay, thật hy vọng mỗi ngày đều đến nhà đệ đệ dùng cơm, thế này mới gọi là cảm giác gia đình.

“Nhị đệ, bốn tháng sau Tam đệ đến kinh thành, ngươi cho y ở nhờ trong quý phủ ngươi đi.” Tư Đồ Lạc đối Tư Đồ Hách nói. Từ khi mình đăng cơ Tam đệ liền đi phương bắc, Tứ đệ bởi vì soán ngôi bị sung quân đến biên cương, chỉ có Nhị đệ này tiếp tục phụ tá mình.

“Y sao đột nhiên chạy tới kinh thành?” Tư Đồ Hách không rõ hỏi. Tuy rằng Tam đệ không có soán ngôi hay ý tưởng tạo phản, nhưng hai mươi mấy năm, y chưa từng quay về, có khi gửi tin rằng y hết thảy mạnh khỏe. Như thế nào cách hai mươi năm đột nhiên muốn trở về? Xảy ra chuyện gì?

“Y trước đó vài ngày có gửi thư cho ta, nói bên kia đã không còn người đáng giá để y lưu luyến, cho nên muốn trở về, đang trên đường đi. Ta vẫn không rõ, Tam đệ có phải vì người đó mới đến phương Bắc?” Tư Đồ Lạc ở trước mặt Tư Đồ Hách không xưng là trẫm.

“Trở về thì trở về đi, về cũng tốt, ít nhất ngươi cũng thêm được một đại thần đắc lực.” Tư Đồ Hách vứt cho Tư Đồ Lạc một cái liếc mắt, đại ca bản thân là một Hoàng đế, nhưng từ sau khi đăng cơ một ít chuyện hoàng cung đại sự luôn đưa mình xử lý, được rồi, Hoàng đế này có chút thoải mái.

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng trong thư Tam đệ nói sẽ không can thiệp vào triều chính!” Ai, người nào! Vốn tưởng rằng y đã trở lại có thể giúp mình giải quyết chút sự tình, đáng tiếc y nói trở về sẽ không can thiệp triều chính, làm người tự do! Còn muốn mình tặng cho y một cái phủ đệ, nghĩ thực mĩ đi!

“Theo y đi thôi……” Tư Đồ Hách từ lời nói Tuyết Thiên về Hách Lăng, mới phát hiện, khi càng bắt buộc y làm chuyện gì, y lại càng phản loạn hơn, không bằng nghe Tuyết Thiên, theo y đi thôi. Cuối cùng có thế nào, cũng là chuyện của y.

Ăn cơm xong Hách Lăng chạy đi ra ngoài gặp Thẩm Kiến và Tiểu Ma, lâu lắm không tìm bọn họ, Tư Đồ Lạc cũng trở về hoàng cung. Tư Đồ Hách và Tuyết Thiên ở bên trong đại sảnh nghe Tử Lăng đàn khúc tỳ bà. Kỹ nghệ tỳ bà của Tử Lăng một chút cũng không thoái bộ.

“Phụ thân còn có huynh đệ khác?” Tuyết Thiên cho tới bây giờ chưa thấy qua, rất tò mò.

“Ân, không phải cùng một mẫu thân, Hoàng Thượng và phụ thân là cùng một mẫu thân, những người khác không phải.” Tư Đồ Hách nhàn nhã uống ngụm trà, tầm mắt nhưng nhìn Tử Lăng. Nàng một chút cũng không thay đổi.

Tuyết Thiên không nói chuyện, không muốn quấy rầy phụ thân và Nhị nương, lén lút ly khai nội sảnh trở về phòng mình. Từ trên giá sách lấy một quyển ngồi vào bên cửa sổ, tầm mắt dừng ở ngọc bội bên hông. Như có một dòng nước ấm chảy về đáy lòng, sửa sang lại tâm tình, tiếp tục xem quyển thư trên tay.

END 10.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui