Một binh lính đưa lên tờ giấy nhận tội của Tạ Minh Đức, rồi chỉ vào tên khất cái đang run rẩy bên cạnh.
"Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.
Tạ lão gia, ngài còn gì để nói nữa không?"
Ta nhìn người đàn ông trước mặt, trong chốc lát dường như đã già thêm mười tuổi.
Ông ta mắt rưng rưng, đôi tay run rẩy gỡ chiếc mũ quan khỏi đầu, từ từ quỳ xuống.
"Đây là trời muốn diệt Tạ gia ta rồi.
Tội thần không có gì để nói.
Chỉ có điều, trong nhà còn những đứa trẻ thơ vô tội…"
Nước mắt Tạ lão gia tuôn rơi.
Bên cạnh, Tạ phu nhân cũng khuỵu xuống đất.
Bỗng nhiên, bà phát đ.i.ê.n lên: "Không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, đây chỉ là mơ thôi! Đúng rồi, đây là mơ!"
Bà cười lớn, gào lên: "Ta là phu nhân của Tạ gia, Tạ gia là dòng dõi trăm năm, con trai ta là kỳ lân tử của Tạ gia, con dâu ta là Công chúa tôn quý của hoàng gia, haha, haha! Đây không phải sự thật!"
Bà đ.i.ê.n rồi.
Cái c.h.ế.t thảm của con trai, cùng tin tức về nguy cơ bị diệt tộc, cuối cùng đã khiến bà phát đ.i.ê.n.
...
Ta trở về cung.
Tạ Minh Đức là Phò mã của ta, hắn bất kính với ta, đánh c.h.ế.t thì đánh c.h.ế.t.
Nhưng dù sao Tạ gia cũng là thế gia, ta không thể tự tiện quyết định vượt mặt phụ hoàng.
Quả nhiên, sau khi nghe về những gì ta đã trải qua tại Tạ gia, phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ.
"Trời tru đất diệt, Tạ gia có mấy cái đầu mà dám ức h.i.ế.p con gái của trẫm?"
Phụ hoàng giận đến nỗi đi đi lại lại trong cung: "Tạ Minh Đức đáng c.h.ế.t, trẫm phải tru di cửu tộc hắn, phải đào mồ cuốc mả hắn lên mà nghiền xương thành bột để nuôi c.h.ó!"
"Tạ Minh Đức đã bị con đánh c.h.ế.t, Tạ phu nhân cũng đã phát đ.i.ê.n."
Ta thành thật thưa: "Thực ra, trong lòng con cơn giận cũng đã nguôi đi phần nào.
Phụ hoàng có thể nể mặt con mà tha cho họ một con đường sống."
"Con đúng là quá mềm lòng!"
Phụ hoàng trừng mắt nhìn ta với vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn hạ lệnh: "Truyền chỉ của trẫm, Phò mã Tạ Minh Đức cùng phụ thân hắn là Tạ Tu Học, và mẫu thân hắn là Tạ phu nhân, vì vô lễ với hoàng gia, tất cả đều bị ban c.h.ế.t, gia sản bị tịch thu.
Con cháu dòng chính của Tạ gia bị bãi chức, ngay lập tức phải rời khỏi kinh thành, ba đời không được làm quan."
009 nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, chiếu chỉ này nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra cũng còn nhẹ tay.
Dù Tạ gia mất đi ba người và mất hết chức tước, nhưng rốt cuộc cũng chưa đến mức bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tạ gia là thế gia, chỉ có gia đình của Tạ Minh Đức bị tịch thu tài sản, những tài sản còn lại vẫn thuộc về họ, cộng với căn cơ vốn có, nếu họ giáo dục con cháu tốt, ba đời cũng chỉ là mấy chục năm mà thôi.
"Thôi, trẫm nhìn con là lại thấy phiền lòng."
Nhìn thấy ta cười khẽ, phụ hoàng không kiên nhẫn phẩy tay: "Ra ngoài đi, đúng lúc Khống Hạc Giám vừa đưa đến một nhóm mỹ nam, con đi xem có ai vừa ý thì cứ chọn, không cần hồi đáp."
009 kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được, mãi lâu sau mới lắp bắp hỏi ta: "Ở đây, Hoàng đế còn chịu trách nhiệm chọn nam sủng cho Công chúa à!"
"Đã bảo rồi, Công chúa của Nguyên Tấn chỉ cần không tạo phản thì chẳng có gì là cấm kỵ."
009 im lặng hồi lâu, rồi thốt lên cảm thán: "Thật sự mở rộng tầm mắt."
Cuối cùng, hắn vẫy tay chào tạm biệt ta.
"Ngươi đã thoát khỏi số mệnh phải c.h.ế.t, vậy ta cũng phải đi thôi.
Ngươi phải sống tốt đấy."
Ta khẽ gật đầu, cảm nhận được có thứ gì đó trong đầu ta biến mất.
Ta ngẩng đầu lên, hôm nay trời xanh ngắt, không một gợn mây.
Thật là một ngày đẹp trời.
Nhìn xuống, trước mắt ta là một hàng nam tử tuấn tú.
Haha, tâm trạng cũng tốt lên rồi.
Hết..