Thiên Uyên


"Vậy ta nên xưng hô như thế nào với tiền bối đây?" Trần Thanh Nguyên không hỏi thêm.
"Công tử cứ gọi ta là người què là được." Lão đầu cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ vào chân phải đã gãy và cây gậy trong tay, thản nhiên nói.
"Như vậy sao được." Trần Thanh Nguyên nào dám gọi một tiền bối thần bí như vậy là người què, dễ gây mếch lòng người khác.
"Không sao cả." Lão đầu không để ý đến cách xưng hô này, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
Sau đó, lão đầu sắp xếp cho Trần Thanh Nguyên một chỗ ở, dặn trước rằng hắn cần ra ngoài một thời gian để chuẩn bị một số vật phẩm cần thiết cho việc tái tạo căn cơ của Trần Thanh Nguyên.
"Đa tạ tiền bối." Trần Thanh Nguyên ôm quyền nói.
"Đây là việc ta phải làm." Lão đầu đáp lễ một cái, rồi xoay người rời đi.
Trong sân, Trần Thanh Nguyên nhìn xung quanh, thấy ở góc tường có mạng nhện, trong bồn hoa lá khô đã úa vàng, rải rác trên nền đất lẫn với đá.
Dọc theo con đường lát đá, Trần Thanh Nguyên thấy một gian phòng chứa củi, bên trong chất đầy củi khô.
"Kỳ lạ thật." Trần Thanh Nguyên tự hỏi: "Tại sao cách sống của lão tiền bối lại không khác gì người phàm?"
Quan sát kỹ hơn, hắn nhận ra rằng mọi thứ trong viện đều là đồ vật bình thường, từ bàn ghế gỗ đến bụi bặm khắp nơi.
Lướt qua phòng chứa củi, Trần Thanh Nguyên quyết định đi dạo trong hoa viên để thư giãn.
Trần Thanh Nguyên hiện giờ là một người phàm, mỗi ngày phải ra ngoài mua đồ ăn.

Sau mười ngày sống ở đây, hắn đã quen thuộc với các con phố xung quanh.
Gió thu xào xạc mang theo hơi lạnh, Trần Thanh Nguyên quyết định nấu cháo để ấm cơ thể.

Khi đến phòng chứa củi chuẩn bị nhóm lửa, hắn phát hiện trong đống củi có một thanh đoạn kiếm, ngay lập tức cảm thấy hứng thú.
"Đây là..." Thanh đoạn kiếm dài khoảng hai thước, rỉ sét, màu sắc ám đen, khắc đầy dấu vết của thời gian.

Quan sát kỹ hơn, Trần Thanh Nguyên nhận ra thanh kiếm này không phải vật tầm thường, nhưng không thể xác định được vấn đề cụ thể nằm ở đâu.
Trần Thanh Nguyên ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt thanh đoạn kiếm màu đen lên.
Khi ngón tay chạm vào, thân thể hắn đột nhiên nặng nề, như thể có vô số ngọn núi lớn đè nặng lên ngực, cảm giác ngột ngạt đến mức nghẹt thở.
Cảm giác này càng ngày càng mạnh, khiến mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Thanh Nguyên.
Giữa lúc Trần Thanh Nguyên định vận dụng đến lá bài tẩy từ Thiên Uyên cấm khu, một luồng gió nhẹ thổi qua phòng chứa củi.
Ngay lập tức, cảm giác ngột ngạt từ đoạn kiếm màu đen biến mất không dấu vết, Trần Thanh Nguyên vội thu tay lại, vẻ mặt căng thẳng.
"Công tử, ta đã trở về." Cũng vào lúc đó, lão đầu chống gậy bước vào viện, tay không cầm theo gì.
Trần Thanh Nguyên bước ra từ phòng chứa củi, đối diện với lão đầu, không giấu giếm mà nói: "Nhờ có tiền bối ra tay, nếu không ta đã gặp phiền phức."
"Một thanh kiếm gãy thì làm sao có thể gây tổn thương cho công tử." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão đầu thoáng hiện nụ cười.
"Nếu đây là kiếm gãy, thì trên đời này không còn bảo kiếm nào nữa." Mặc dù Trần Thanh Nguyên đã mất đi tu vi, hắn vẫn nhận ra đoạn kiếm màu đen đầy uy lực.
"Công tử nói đùa rồi." Một thanh kiếm đã vậy, thì người sở hữu nó sẽ mạnh mẽ đến đâu?
"Tiền bối chuyến này có thu hoạch gì không?" Trần Thanh Nguyên chuyển sang đề tài khác, không tiếp tục truy cứu.
"Công tử yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa." Lão đầu chậm rãi gật đầu.

Năm đó, tại Thiên Uyên cấm khu, Trần Thanh Nguyên gặp một cô gái áo đỏ với lai lịch bí ẩn và thực lực sâu không lường.

Cô gái áo đỏ đã chém gãy linh căn của Trần Thanh Nguyên và đánh tan tu vi của hắn.

(lần trước là quần đỏ mà).
Sau đó, cô gái áo đỏ đưa cho Trần Thanh Nguyên một tấm mộc bài, dặn hắn sau khi rời khỏi cấm khu thì tìm lão đầu này, người có thể giúp hắn tái tạo căn cơ, nâng cao thiên tư.
Lão đầu mở ra một mật thất phủ đầy bụi, bên trong có một bồn tắm làm bằng băng thạch, hàn khí tràn ngập khắp các góc.
Lão đầu lấy ra các loại dược liệu và các vật phẩm cần thiết, sau đó yêu cầu Trần Thanh Nguyên cởi áo và ngồi xếp bằng trong thùng băng.
Trần Thanh Nguyên tuân theo lời lão đầu, ngồi trong thùng băng, vẻ mặt bình tĩnh.
"Lão hủ gần đây nghe được một chuyện, rằng Đông Di Cung và Thiên Ngọc Tông sắp thông gia, công tử có biết không?"
Lão đầu vừa đảo dược liệu, vừa cất giọng khàn khàn hỏi.
"Ta biết." Trần Thanh Nguyên nhẹ gật đầu.
"Công tử cần lão hủ làm gì chăng?" Lần này ra ngoài, lão đầu đã dò xét rõ tình hình của Trần Thanh Nguyên, ngoài ra còn ghé qua biên giới Thiên Uyên cấm địa.
"Không cần." Trần Thanh Nguyên lắc đầu: "Nhân quả đã đứt, tiền bối không cần bận lòng."
"Vậy thì tốt." Lão đầu đặt các dược liệu quý vào thùng băng, đôi mắt đục ngầu như nhìn thấu hết thảy nhân thế.
Trần Thanh Nguyên nhìn những dược liệu này, không khỏi kinh ngạc.

"Nhất Điểm Hồng Vân, Bát Giác Huyền Diệp, Bạch Nguyệt Đằng..."
Chỉ cần liếc qua, đều là những bảo dược cực kỳ quý hiếm, có thể gặp mà không thể cầu.

Còn có một số ít bảo dược mà Trần Thanh Nguyên không thể gọi tên, nhưng giá trị chắc chắn còn cao hơn.
"Công tử, tái tạo căn cơ có thể sẽ hơi đau đớn." Lão đầu nhắc nhở một câu thiện ý.
"Tiền bối cứ ra tay, ta chịu được." Trần Thanh Nguyên gật đầu liên tục, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lão đầu bắt đầu phát động linh khí bàng bạc như biển, sàn nhà mật thất lóe lên ánh sáng, một trận pháp cổ xưa liền hiện rõ.
Vù ——
Trên mật thất dường như xuất hiện vô vàn tinh thần, tạo nên một biển sao rộng lớn.

Trong lúc đó, Trần Thanh Nguyên cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể bị giam lại, không thể cử động.
Thời gian trôi qua, Trần Thanh Nguyên thậm chí cảm nhận được linh hồn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, đau đớn tột cùng, không khỏi rên rỉ.
Trần Thanh Nguyên cắn chặt răng, mồ hôi đầm đìa.

Đau đớn ngày càng tăng lên, dần dần khiến hắn không thể giữ vững bản tâm.
Lão đầu không dừng lại, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Nguyên đang chịu đủ hành hạ.
Một canh giờ trôi qua, Trần Thanh Nguyên đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo, da thịt nứt ra, máu me be bét.

Quan sát kỹ, có thể thấy qua lớp da nứt là lục phủ ngũ tạng, thật đáng sợ.

Trên ngực Trần Thanh Nguyên xuất hiện một tia kim quang, tựa như một hạt giống.
"Thời cơ đã đến." Lão đầu biến sắc, mau chóng tiến hành bước tiếp theo.
Hàn khí dày đặc bao phủ Trần Thanh Nguyên, máu loãng và dược liệu hòa vào nhau, trở thành một hỗn hợp đỏ sẫm đáng sợ.
"Hiện!" Lão đầu kết ấn, xuất hiện trước mặt một chiếc hộp màu đen.
Thận trọng mở hộp ra, bên trong là một đoạn xương cốt.
Đoạn xương dài khoảng một thước, đen như mực, khắc đầy những ký tự cổ xưa kỳ dị, tỏa ra một cỗ khí tức ma mị.
"Một đoạn xương của vị kia..." Trần Thanh Nguyên vô cùng kinh hãi, đột nhiên thốt lên.
Đoạn xương phát ra một loại lực lượng vô cùng kỳ dị, bao trùm toàn bộ thân thể Trần Thanh Nguyên, hắn không thể nói được thêm lời nào.
Lão đầu thận trọng đặt đoạn xương vào trong bồn băng, cùng lúc đó, hàn khí dày đặc tỏa ra bốn phía, khiến cả mật thất bị đóng băng trong nháy mắt.
Một tiếng "Ong—" vang lên, đoạn xương rung lên nhè nhẹ, sau đó hóa thành một luồng sáng đen, nhanh chóng hòa vào kim quang trong cơ thể Trần Thanh Nguyên.
Bỗng chốc, cơ thể Trần Thanh Nguyên chấn động, linh hồn như bị xé rách thêm một lần nữa.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như cơ thể mình nổ tung, từng giọt máu biến thành màu đen kỳ lạ, nhưng không còn đau đớn như trước.
Sau đó, sự đau đớn dần biến mất, cảm giác như linh hồn đang bị tẩy rửa, dường như một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang ngưng tụ trong cơ thể.
"Tốt rồi." Lão đầu thu lại pháp lực, mật thất trở lại bình thường.
Linh hồn Trần Thanh Nguyên ngưng tụ lại, băng tuyết tan biến, trong chớp mắt hắn mở mắt ra, cảm giác một nguồn năng lượng cường đại đang luân chuyển khắp người.
"Đa tạ tiền bối." Trần Thanh Nguyên cười nhẹ, cúi đầu tạ ơn.
Lão đầu khẽ gật đầu, không nói thêm gì, dọn dẹp đống dược liệu còn sót lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận