Thiên Vị Con Chồng


Bên kia đầu dây bà Liễu nghe được tiếng nhạc xập xình rất lớn.
-Con đang ở đâu mà ồn ào quá vậy?
-Dạ con với tụi bạn đang ở trong Club chơi nên hơi ồn mà có chuyện gì không mẹ?
-Ba con về nhà, ông ấy tìm con.

Con về liền nha.
Tiếng nhạc làm cho đường truyền tín hiệu điện thoại hơi kém bên này Linh Đan không nghe rõ ý của bà Liễu
-Dạ…mẹ nói gì..con không nghe rõ..mẹ chờ xíu để con ra ngoài rồi nói chuyện.
Dứt lời cô liền mở cửa bước ra, thấy đỡ ồn Linh Đan tiếp tục cuộc trò chuyện.
-Vừa rồi mẹ nói gì?
-Mẹ nói ba con về rồi hình như sắc mặt ông ấy không vui.

Con về liền nha.
Linh Đan khá bất ngờ bởi hằng ngày mãi đến tận khuya hoặc vài ngày thì ba cô mới về nhà một lần nhưng sao hôm nay lại..Linh Đan liền bối rối
-Mẹ nói gì? Ba về hả? Sao nay ba về sớm vậy? Mẹ có nói con đi đâu không?
-Mẹ hiểu nên mẹ đã nói dối ba rằng con đi mua đồ, thôi con về liền đi một hồi Nhã Vy đi làm về mà không thấy con chắc chắn ông ấy sẽ hỏi.
-Dạ dạ, con biết rồi, con về liền.
-Ừm, mẹ tắt máy nha…
Bà Liễu thở phào đặt chiếc điện thoại lên đầu tủ tồi tiếp tục công việc.

Ông Khải từ trên lầu đi xuống.
-Linh Đan vẫn chưa về nữa hả em?
-Dạ chắc con đang về mà anh đói chưa để em dọn cơm anh ăn nha?
-Thôi,chờ hai đứa nhỏ về rồi ăn luôn cho vui.

Cũng lâu gia đình mình chưa có bữa cơm chung nào, anh bận rộn quá.
-Không sao, em hiểu mà.

Anh cũng công việc chứ đâu phải rảnh rỗi.

Anh ngồi đi để em làm ly nước cam anh uống cho khoẻ.
Nghe vậy ông Khải tiến lại ngồi vào bàn.
-Mà phải rồi bình thường Nhã Vy đi làm khoảng mấy giờ thì về nhà? Công việc của con thế nào em có hỏi thăm không?
Bà Liễu vừa ép cam vừa trả lời
-Bình thường khoảng giờ này thì con bé về còn khi nào đi tiệc tùng với bạn bè thì khuya hơn nhưng công việc của nó em cũng ít khi hỏi đến.
-Anh nghĩ em nên dành thời gian trò chuyện với Nhã Vy ,con gái lớn ít nhiều gì cũng có tâm sự hơn nữa mẹ con với nhau thì sẽ dễ hơn.

Anh dù sao cũng là cha dượng công việc của anh lại bận rộn nếu có muốn quan tâm thì cũng không tiện bằng em mẹ dù sao vẫn tốt hơn.


Còn nữa em hãy bớt nuông chiều bé Đan không khéo nó lại sinh hư cho mà xem.
-Dạ..em biết rồi em sẽ để ý con nhiều hơn nhưng anh cũng đừng lo Nhã Vy đã lớn rồi trải đời cũng nhiều ngược lại em thấy lo cho Linh Đan con bé vẫn còn rất ngây thơ và ham chơi..
Câu nói đó có phải là của một người mẹ nên nói ra, tại sao bà lại có suy nghĩ thiên vị đến thế.

Tôi có phải là con ruột của bà ấy không.Tôi tự hỏi cuộc đời này sao lại quá bất công với tôi.

Sao lại để tôi nghe thấy lời nói đau lòng đó.

Sao tôi lại về nhà ngay lúc này.

Linh Đan cần được lo lắng che chở vậy còn tôi thì sao.

Tôi cũng biết buồn biết tủi nhưng được mấy khi mẹ hiểu mẹ thấu…Có lẽ căn nhà này từ lâu đã không còn chỗ cho tôi nữa rồi nhưng nếu dọn đi thì biết diện cớ gì đây.

Rồi nói chuyện với dượng Khải làm sao
Kìm nén cảm xúc của mình dặn lòng sẽ không buồn nữa tôi bước vào trong nhà.
-Thưa mẹ, dượng con mới đi làm về.
Nhìn thấy Nhã Vy bà Liễu dường như không quan tâm đến cảm xúc và sự có mặt của con gái mình trong khi ông Khải thì ngược lại, đối xử với cô rất tốt.

Ông mỉm cười vui vẻ.
-Vy mới về hả con? Lên lầu thay đồ tắm rửa một lát em về rồi ăn cơm.
Ngay cả một ánh nhìn từ mẹ cũng không có thì tôi còn trông mong sự yêu thương quan tâm gì từ bà nữa.

Tôi buồn bã gượng cười trước mặt dượng
-Dạ, vậy con xin phép dượng con lên lầu.
Một lúc sau, cơm canh đã dọn đầy đủ trên bàn nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Linh Đan, ông Khải liền hỏi vợ.
-Em nói bé Đan đi mua đồ sao đến giờ vẫn chưa thấy về?
Bà Liễu ngập ngừng bao che.
-Dạ..chắc là con đang trên về anh chờ thêm một chút nữa nha.
– Ừm, thôi em gọi Nhã Vy xuống ăn cơm, con bé chắc tắm xong rồi đó.
-Không cần gọi đâu anh, lớn rồi đi làm về đến giờ ăn cơm thì tự biết xuống chứ ở đâu ra thói bắt người khác phải réo gọi với lại bé Đan vẫn chưa về chờ chút cũng không sao.
Nhìn thái độ khắt khe của vợ đối với con gái ruột của bà ông Khải lấy làm thắc mắc.
-Tai sao anh thấy em cứ hay gay gắt với Nhã Vy?Con bé có làm gì sai đâu, em làm mẹ phải đối xử công bằng với cả hai con anh không muốn em thiên về Nhã Vy hay là Linh Đan.

Em hiểu ý anh chứ?
Sợ chồng vì Nhã Vy mà hiểu lầm mình bà Liễu liền giải thích.
-Không phải em khắt khe với Nhã Vy mà tại vì em muốn dạy cho con cách tự lập, không ỉ lại vào người khác.


Em biết anh thương con không muốn đứa nào phải chịu thiệt và em cũng như vậy chỉ là chúng ta khác nhau ở cách giáo dục con mà thôi.
Dứt lời bà Liễu từ dưới nhà lớn tiếng gọi.
-Vy ơi xuống ăn cơm…
Có phải là tôi hiểu lầm mẹ không, bà không phải ghét bỏ tôi mà là muốn dạy cho tôi cách tự lập.

Hay tất cả chỉ là sự ngụy biện của mẹ chẳng qua mẹ sợ dượng Khải hiểu lầm nên mới tiện miệng nói vậy chứ thật ra trong lòng bà thừa hiểu tôi nằm ở vị trí nào.

Giữa tôi và Linh Đang bà thiên vị ai hơn..

Ngay lúc này tôi không biết mình nên vui hay nên buồn…
-Dạ con xuống rồi đây
-Nhã Vy xuống rồi thì mình vào bàn ăn cơm luôn đi con, nào Linh Đan về thì nó ăn sao hơi sức đâu mà bắt mọi người chờ đợi.
Nghe lời dượng Khải tôi tiến lại ngồi vào bàn.

Đúng lúc này thì Linh Đan cũng về đến nhìn dáng vẻ cô ta giống như đang rất vội.
-Con chịu về rồi hả? Mẹ nói con đi mua đồ thế đồ đầu sao ba không thấy?
Linh Đan bối rối, ấp úng..
-Dạ…Đồ con gửi nhà bạn..đúng rồi gửi nhà bạn..
-Con mua gì sao không đem về mà gửi nhà bạn?
Linh Đan ậm ừ không biết nên giải thích làm sao, nhanh trí cô liền đảo mắt sang bà Liễu nhằm ra hiệu cầu cứu.

Hiểu ý con gái bà liền nói :
-Thôi anh, con mới về chắc cũng đói bụng để con ăn cơm trước còn muốn hỏi gì thì hỏi sao..
Dứt lời bà Liễu quay sang Linh Đan
-Còn đứng ngây người ra đó nữa nhanh vào bàn ăn cơm đi con.
-Dạ..dạ…
Đối với tôi thì diện cớ giáo dục khắt khe còn đối với Linh Đan thì bên vực ra mặt đó không phải thiên vị thì là gì hả mẹ.

Nhưng dù sao thì đó cũng không phải chuyện của mình tôi vẫn tỏ ra bình thản ngồi dùng bữa cơm.
-Mà Đan này, ba thấy con ra trường cũng được một thời gian sao không tìm việc làm mà suốt ngày rong chơi hoài vậy con?
Nhắc đến chuyện này Linh Đan lại tìm cách thoái thác.
-Dạ từ từ đi ba, dù sao thì con cũng mới ra trường thôi mà,cho con chơi thêm thời gian nữa đi rồi tìm việc cũng chưa muộn mà ba.
-Con suốt ngày chỉ biết chơi bời không lo học hỏi chị con.

Nhã Vy chỉ lớn hơn con có một tuổi mà bây giờ người ta đã làm trưởng phòng cho một cty lớn còn con thì sao? Chẳng có gì ngoài việc đua đòi mua sắm ăn chơi.


Con nhìn lại mình đi.
Tôi không quá bất ngờ vì dượng đem tôi ra so sánh với Linh Đan mà tôi chỉ lấy làm lạ khi tự nhiên dượng lại thay đổi thái độ trở nên khắt khe với cô ấy trong khi trước đó chính dượng cũng rất yêu thương cưng chìu Linh Đan
-Sao ba lại so sánh con với chị ta? Chị ta khác với con..Cho dù làm trưởng phòng thì đã sao chẳng qua cũng chỉ là một chức vụ nhỏ bé nhưng chắc gì chị ta đi lên bằng thực lực của chính mình có khi dùng thân để thăng chức cũng nên…
Mọi chuyện dường như đã đi quá xa, tôi không thể ngồi im nghe người khác xúc phạm đến danh dự của mình.

Tôi biết Linh Đan không thích tôi, từ trước đến nay không ít lần cô ta mỉa mai,châm biếm nhưng tất cả tôi đều nhịn nhụt chỉ riêng lần này mọi chuyện không chỉ liên quan đến danh dự, thực lực mà còn ảnh hưởng đến công việc tôi không thể không lên tiếng.
-Sao em lại có thể thốt ra những lời nặng nề với chị như thế, em có biết là em đang xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của người khác hay không? Em không xem trọng công việc thì đó là quyền của em nhưng không vì vậy mà chê bai xem thường công việc cũng như thực lực của chị.

Đúng là một chức trưởng phòng không lớn so với ai nhưng đó là cả một tâm huyết một sự nỗ lực không ngừng nghỉ của chị ở trong cty em không có quyền xúc phạm.

Trước khi nói bất kỳ điều gì em phải suy xét không phải muốn nói gì cũng được
Tôi biết những lời nói của mình sẽ làm dượng Khải buồn và khó xử nhưng cực tức này, sự ấm ức này tôi không thể nào ngồi im cho được
-Chị…..chị…..ba chị ta chửi con kìa….
Nghe những lời xúc phạm của Linh Đan đối với Nhã Vy ông Khải biết con gái mình đã sai không thể bên vực ngược lại còn tỏ ra giận dữ, lớn tiếng.
-Con có im đi không? Gây sự chưa đủ hay sao? Mau xin lỗi chị Nhã Vy cho ba…
-Ba….
Ông Khải trợn tròn đôi mắt khiến cho Linh Đan phải e dè sợ hãi.

Cô gượng gạo nói lời xin lỗi dù trong lòng không hề khuất phục.
-Xin..lỗi..
Câu xin lỗi này nghe có vẻ gượng gùng miễn cưỡng làm cho tôi cũng cảm thấy không vui khi nhận.

Tôi biết Linh Đan chỉ vì sợ dượng Khải nên mới buộc lòng xin lỗi tôi chứ thật ra trong lòng cô ta đang ngầm mắng chửi ghét cay ghét đắng tôi.
-Thôi con no rồi, con không ăn nữa.
Dứt lời Linh Đan ngoe nguẩy bỏ lên lầu.
Những gì cần nghe và nhận thì tôi cũng đã nhận được từ Linh Đan nhưng có lẽ sau chuyện vừa rồi dượng Khải là người khó xử nhất.

Tuy dượng đã ra mặt giúp tôi nhưng chắc hẳn trong lòng dượng cũng đang rất buồn vì tôi và Linh Đan không thể hoà hợp.
-Con xin lỗi dượng.
-Con không có lỗi, ngược lại chính dượng mới là người cảm thấy áy náy có lỗi với con.

Dượng không biết dạy Linh Đan nên mới để em nó xúc phạm con, Nhã Vy cho dượng xin lỗi con nha.
-Dượng đừng có nói vậy,chính con cũng có một phần lỗi trong chuyện này.Tại con giận quá nên lỡ lời.
-Mày không có lỗi thì ai có lỗi,em nó lỡ lời thì thôi làm chị không nên chấp nhất đằng này mày cũng hơn thua dữ lắm.

Bộ mày muốn cái nhà này chia năm xẻ bảy thì mới chịu vừa lòng hay sao…Còn anh nữa chuyện có chút xíu vậy cũng nổi giận với con, trời đánh còn tránh bữa ăn.

Em thấy no rồi em lên lầu trước.
Theo như lời mẹ thì trong chuyện này chính tôi là người có lỗi, tại tôi hơn thua khơi nguồn mọi chuyện nên mới làm cho Linh Đan tức giận bỏ ăn.

Chỉ vì vậy mà mẹ trúc giận, đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi trong khi vừa rồi chính Linh Đan là người xúc phạm tôi trước, tại sao lúc đó mẹ không ra mặt, lên tiếng bênh vực mà chỉ có một mình dượng Khải chịu bảo vệ tôi.Tình yêu thương của bà nằm ở đâu, mẹ ruột còn không bằng cha dượng.Hành động của bà làm cho tôi cảm thấy buồn bã và thất vọng.
-Thôi dượng cũng no rồi, dượng lên lầu trước.

Con ăn rồi dọn dẹp giúp dượng nha.

-Dạ.
Ông Khải buồn bã, thở dài rồi cũng bỏ lên phòng
Bữa ăn này tôi cũng không nuốt nổi, dượng Khải vừa đi thì tôi cũng đứng dậy dọn dẹp
☆☆☆☆
“Cốc..cốc..cốc”
Tôi bước vào phòng giám đốc.
-Anh cho gọi em qua đây có việc gì không?
-Em chuẩn bị lát nữa đi gặp khách hàng cùng anh.
-Anh nói sao? Em đi cùng anh gặp khách hàng?
Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của anh Phong đây vốn không phải là nhiệm vụ của tôi và hơn nữa tôi cũng chưa từng đi gặp gỡ khách hàng bao giờ tôi sợ sự non nớt của mình đến đó sẽ làm anh Phong mất mặt.

Tôi ngập ngừng.
-Em..

Nhưng em có biết gì đâu với lại từ trước đến nay mỗi khi gặp gỡ khách hàng anh đều đi cùng chị Tuyền sao hôm nay lại??
-Thì vốn là vậy nhưng bản thiết kế lần này mọi ý tưởng đều do em thực hiện chính vì vậy anh mới cần em theo cùng để dễ dàng trò chuyện trao đổi cũng như giúp anh thuyết phục khách hàng.

Em không cần phải lo chỉ cần tự tin chia sẻ những gì em hiểu mọi chuyện còn lại thì đã có anh.
Tôi cảm thấy bâng khuâng do dự dù sao đây cũng là một hợp đồng lớn trong khi đó tôi thì chưa có kinh nghiệm gì trong việc giao tiếp nhưng trong trường hợp này tôi cũng không thể từ chối một phần vì tính chất công việc một phần thì tôi cũng không thể phụ lại sự kỳ vọng tin tưởng của giám đốc dành cho mình.
-Dạ,em sẽ cố gắng..Nếu không còn chuyện gì nữa em xin phép về phòng chuẩn bị.
-Ừm,em về chuẩn bị đi 11 giờ có hẹn với khách 10 giờ 30 chúng ta xuất phát.
-Dạ, em biết rồi.
Thanh Phong mỉm cười bởi những lời lý giải vừa rồi trước mặt Nhã Vy chẳng qua chỉ là một trong những nguyên do và mục đích chính là anh muốn được đi cùng Nhã Vy thay vì cô trợ lý Thanh Tuyền như mọi khi.
Tôi trở về phòng chuẩn bị,gấp rút như vậy sao giám đốc không thông báo cho tôi hay sớm thật tình tôi cảm thấy không tin tưởng vào bản thân mình cho lắm vì tôi hiểu được tầm quan trọng của hợp đồng lần này nhưng thay vì ngồi đây tự ti, lo lắng thì tôi nên chuẩn bị bài thuyết trình cho thật tốt để không làm anh Phong mất mặt trước vị khách hàng quan trọng.
Loay hoay thì cũng đến giờ hẹn tôi cầm theo bản thiết kế sang phòng giám đốc vừa hay đến trước cửa phòng thì gặp được anh Phong, tôi liền tiến lại.
-Giám đốc, anh định đi đâu vậy?
-Thật trùng hợp, anh định qua phòng gọi em nhưng chưa gì thì em đã qua tới.

Em chuẩn bị xong chưa?
-Dạ cũng sơ sơ, em đi cùng anh thật hả?
Anh Phong mỉm cười.
-Thật, bộ vừa rồi nhìn anh giống đang nói đùa lắm hay sao?
-Dạ không, ý em không phải như vậy.

Chỉ tại đây là hợp đồng lớn em sợ mình…
-Em không cần phải lo, anh tin vào năng lực của em với lại bên cạnh em còn có anh nữa cơ mà.
Được sự động viên khích lệ của giám đốc giờ thì nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng tôi cũng vơi bớt phần nào.

Tôi hít vào một hơi thật sâu.
-Dạ,em biết rồi.Em sẽ cố gắng.
Thanh Phong mỉm cười lắc đầu, anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay.
-Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.
-Dạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận