Thiên Vị

Editor: Flower Nhật

Bởi vì đột nhiên nghĩ tới một số vấn đề ngoài dự kiến, JaeJoong từ lúc ngồi vào bàn ăn liền như phiêu diêu trên cõi thần tiên, nghĩ nghĩ cái gì cũng không ra, chỉ biết trong lòng thực phiền.

“JaeJoong, JaeJoong.” Min Hyo Chan liên tục gọi hai tiếng, JaeJoong vẫn không nghe được.

YunHo hé mắt nhìn JaeJoong thất thần, nhẹ giọng gọi.

“JaeJoong.” Thanh âm không lớn, JaeJoong lại lập tức quay đầu lại.

“Cậu thất thần.” YunHo nói xong, ngước mắt chỉ chỉ Min Hyo Chan bên cạnh cậu.

JaeJoong nhìn Hyo Chan vẻ mặt bất mãn, mới xấu hổ nhìn nàng cười cười:

“Hyo, ngượng ngùng, tớ không để ý. Có chuyện gì vậy?”

Min Hyo Chan nhìn Kim JaeJoong, lại nhìn Jung YunHo, cảm thấy được đặc biệt ủy khuất. Vì thế cái gì cũng chưa nói liền bỏ chạy ra hoa viên, JaeJoong khó hiểu nhìn Hyo Chan, lại quay đầu lại nhìn YunHo, nhưng YunHo cũng không nhìn cậu. JaeJoong cắn răng đuổi theo nàng.

Tới hoa viên, JaeJoong thấy Hyo Chan đưa lưng về phía mình, vai run nhè nhẹ, cậu nhíu mày:

“Làm sao vậy?”

Min Hyo Chan quay lại đối diện JaeJoong, nói

“JaeJoong, chúng ta chia tay đi.”

JaeJoong ngẩn người, nhìn Hyo Chan một hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

Nhưng mà Min Hyo Chan lại khóc càng thêm lợi hại, nàng nức nở:

“Kỳ thật cậu từ sớm đã hy vọng cùng tớ chia tay phải không? Kỳ thật cậu không thích tớ có phải không? Tớ có cái gì không tốt? Thời điểm cậu thất vọng nhất, tớ vẫn luôn bên cạnh cậu, hiện tại vì cái gì lại chia tay?”

Nghe nàng nói xong, trong lòng cậu tràn đầy hối lỗi, nàng nói đúng.

“Thực xin lỗi.” Cậu chỉ có thể nói ba chữ kia.

“Tớ không cần thực xin lỗi! JaeJoong, cậu nói đi, tớ có cái gì không tốt?! Dáng người không tốt sao? Khuôn mặt không được sao? Hay bởi không có tiền!?” Hyo Chan nói xong, vươn tay nắm chặt áo JaeJoong.

“Không phải như thế Hyo, có lẽ tình yêu của chúng ta đã hết. Đối với cậu, tớ đã không còn cảm giác động tâm nữa.” JaeJoong nói xong, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra.


Min Hyo Chan vẻ mặt không thể tin nhìn JaeJoong, nàng không nghĩ tới JaeJoong có thể nói ra như vậy. Tức giận cùng ủy khuất đồng thời nảy lên trong lòng, Hyo Chan giơ tay muốn tát JaeJoong. Cậu cũng không định trốn, cứ như vậy thẳng tắp đứng yên chờ Hyo Chan đánh, nhưng mà đợi một hồi lâu, vẫn không cảm thấy gì.

JaeJoong mở mắt ra nhìn, chỉ nhìn thấy tấm lưng cao lớn của Jung YunHo, xuyên thấu lưng hắn, cậu thấy được YunHo đang hung hăng nắm chặt tay Min Hyo Chan.

“Jung YunHo, anh điên rồi, mau buông!” JaeJoong nói xong, vội vàng kéo YunHo ra.

YunHo không quay lại nhìn JaeJoong, mắt lộ ra hung quang trừng Hyo Chan:

“Chưa từng có người dám ở trước mặt ta đối người của ta động thủ. Nếu không nghĩ tới cậu ấy, ta đã đem tay cô chặt đi.”

Ngữ khí lạnh đến mức khiến JaeJoong cũng hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại cậu vội kéo hắn ra phía sau, sốt ruột hỏi Min Hyo Chan:

“Hyo, cậu không sao chứ? Có đau hay không?”

“Kim JaeJoong, cô ấy là người vừa định đánh cậu.” YunHo nói, trong giọng nói ẩn chứa tức giận.

“Chuyện của tôi không tới phiên anh trông nom!” JaeJoong vừa thốt ra, một giây sau lập tức hối hận.

Ý thức được mình nói sai, JaeJoong quay đầu nghĩ muốn cùng YunHo giải thích, nhìn lại đã thấy hắn rời đi. JaeJoong hối hận ức chế tự làm xù tóc mình, nói với Hyo Chan:

“Hyo, chúng ta cứ như vậy đi. Tất cả đều tại tớ không tốt, cậu sẽ tìm được người tốt hơn tớ.”

“JaeJoong, cậu không phải là cùng thiếu gia có cái gì chứ?” Hyo Chan nhẹ giọng hỏi.

JaeJoong kinh ngạc nhìn nàng, lắc lắc đầu:

“Không có đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng vì sao anh ấy lại nói như vậy? Cái gì là người của anh ấy?” Min Hyo Chan tiếp tục ép hỏi.

“… Tớ hiện tại ở chỗ anh ta, đương nhiên là người của anh ta.” JaeJoong tùy tiện quăng đại một lý do, cậu không muốn cùng Hyo Chan nói nhiều. Hiện tại cậu đang nghĩ nên giải thích với YunHo như thế nào.

“JaeJoong…”

“Đều đã nói rõ ràng như vậy, cậu mau đi đi, nơi này không phải nhà của tớ, cậu ở lâu anh ta sẽ tức giận.” JaeJoong dứt lời, xoay người bước đi thẳng.

JaeJoong vừa vào trong, ánh mắt vội vã tìm kiếm thân ảnh của YunHo, nhưng vô luận thế nào cũng nhìn không thấy. Vì thế liền chạy vào phòng YunHo, lại nhăn nhó đi qua đi lại trước cửa n lần cũng không dám đưa tay gõ cửa. Cho đến khi sau lưng vang lên giọng nói tràn ngập khinh bỉ của ChangMin, JaeJoong mới phát hiện đằng sau có người.

“Tui hỏi, anh cả ngày ở trong này đi tới đi lui làm cái gì đấy?” ChangMin nói xong, cười đến dào dạt đắc ý.


“Không… không. Anh đang tập thể dục.” JaeJoong lấp liếm, cậu có điên mới nói với ChangMin mình tìm YunHo giải thích.

“JaeJoong thiếu gia, trong nhà có phòng tập thể thao.” YooChun cố nén cười nói.

“Hahaha…, phải không? Tôi không biết đó.” JaeJoong xấu hổ cười.

“Ngu ngốc, vì cái loại nữ nhân này chọc tức ba ba tui, đáng giá sao?” ChangMin trừng mắt nhìn JaeJoong đang cúi đầu.

“Anh… không phải đang tìm anh ấy giải thích sao?” Cậu ủy khuất nói.

“JaeJoong thiếu gia, thiếu gia không có ở nhà.”

“Hả? Đi nơi nào? Vì cái gì cậu ở?” JaeJoong hỏi liên tiếp.

YooChun nhịn không được mỉm cười, đáp:

“YooChun cũng không nhất thiết phải theo sát thiếu gia một tấc không rời.”

“A? Vậy mấy giờ anh ấy về?”

ChangMin cùng YooChun nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết.

JaeJoong bị quê, quệt quệt miệng, ngay tại trước của YunHo ngồi xuống, hùng hồn:

“Tôi ở đây chờ anh ấy trở về!”

ChangMin nhìn JaeJoong một bộ ‘chết cũng phải chờ’, liền nhe răng cười ha hả, cười đến rớt nước mắt, sau đó đến bên cạnh JaeJoong, lấy tay đẩy đẩy đầu cậu nói:

“Kim JaeJoong, đầu anh là để trang trí cho đẹp hay sao? Chẳng lẽ anh không biết thời đại này có công cụ tiên tiến là điện thoại di động rồi hay sao?”

Nói xong nhìn đến JaeJoong ngốc lăng, lại thêm một trận cười thoải mái.

“Du côn cắc ké như anh làm sao biết số của hắn? Nhóc cười cái quỷ gì a?!” JaeJoong nói xong, hung hăng trừng mắt liếc ChangMin.

ChangMin ngẩn người, thản nhiên:


“Như vậy tui cũng lực bất tòng tâm nha JaeJoong, chính mình tự lo liệu đi. Đã làm bậy, không thể sống tốt đâu.” Ngữ khí làm JaeJoong thật muốn lôi ChangMin qua đánh nó vài phát.

JaeJoong chán nản đứng lên, đưa tay phủi phủi mông, quay sang hỏi YooChun:

“Tối nhất thì khi nào trở về?”

“JaeJoong thiếu gia, cái này YooChun cũng không dám cam đoan.”

“Thượng Đế ơi, có phải Kim JaeJoong con kiếp trước chơi lửa như thế nào không cẩn thận đốt đuôi người hay không, như thế nào lại đùa giỡn con như vậy?!” JaeJoong vẻ mặt bi tráng gào thét, chỉ thiếu chút nữa là rơi nước mắt.

YooChun bất đắc dĩ nhìn JaeJoong cười cười, sau đó xoay người đi xuống lầu.

JaeJoong u oán trừng mắt lườm phòng YunHo một hồi lâu mới nâng chân lên chuẩn bị lết về, ai ngờ quay người lại liền đụng phải vòng ngực cứng rắn của ai kia, JaeJoong hơi hơi ngẩng đầu, nhìn đến chính là gương mặt không chút cảm xúc của YunHo.

“A… Jung… Jung YunHo.”

JaeJoong mồm miệng không rõ ràng, lui từng bước về sau suýt bị té ngã, được YunHo đúng lúc kéo trở lại. Nhưng YunHo sau khi kéo JaeJoong về, thì để cậu qua một bên rồi bước vào phòng.

“Này, Jung YunHo.” JaeJoong hoảng hốt giữ tay hắn lại.

“Có việc gì ngày mai nói sau, tôi muốn tắm.” YunHo không quay đầu lại nói, bỏ tay cậu ra, tiếp tục bước vào phòng.

Kim JaeJoong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa phòng YunHo mở ra rồi đóng lại, hết thảy đều phản ứng không kịp.

Thật sự giận rồi sao?

JaeJoong thất vọng cúi đầu, sau đó xoay người tựa theo cánh cửa, từ từ trượt xuống. Mặt đặt lên đầu gối, trừng mắt nhìn khoảng không phía trước, phảng phất như có gì đó đâm vào ánh mắt, đau!

Lúc JunSu đưa Min Hyo Chan trở về, liền nhìn thấy JaeJoong ngồi trước cửa phòng YunHo một bộ dáng sắp khóc, liền chạy lại ngồi xuống trước mặt cậu:

“JaeJoong thiếu gia ngài làm sao vậy?”

JaeJoong ngẩng đầu lên thấy gương mặt khẩn trương của JunSu, nhịn không được òa khóc:

“JunSu.”

JunSu nuốt khan, nhìn JaeJoong đột nhiên bật khóc, sợ tới mức tìm không ra phương hướng.

“Jae… JaeJoong thiếu gia đừng khóc a. JunSu biết chia tay cùng bạn gái là rất buồn, nhưng mà ngài đừng khóc như vậy, JunSu… JunSu không biết nên làm cái gì bây giờ!” JunSu mồm miệng mất sức sống.

“Không phải! Oa oa oa oa, là tên khốn Jung YunHo kia giận hyung! Chỉ là không cẩn thận nói sai một câu mà thôi, hắn liền hờ hững với hyung, rõ keo kiệt mà.” JaeJoong nói xong, còn giống trẻ con lấy tay dụi dụi.

JunSu há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được.

Sau đó cửa phòng YunHo mở ra, hắn nghiêm mặt lạnh lùng nhìn JaeJoong khóc như đứa nhỏ, lại liếc mắt sang JunSu. JunSu thức thời nhanh chóng nhón gót rời đi. YunHo vươn tay kéo JaeJoong vào phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.


JaeJoong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn YunHo, cứ như là vô cùng, vô cùng chịu ủy khuất vậy.

“Khóc cái gì? Tôi cũng không đánh cậu.” YunHo kéo Kim JaeJoong ngồi lên giường.

“Chính là anh không để ý tới tôi! Oa oa oa oa.” Nghe ngữ khí của YunHo, JaeJoong càng khóc lợi hại hơn.

“Là chính cậu bảo tôi không cần lo cho cậu.”

“Tôi là nhất thời nhanh miệng nói sai thôi! Anh lại để ý như vậy sao? Hơn nữa, tôi đã ăn nói khép nép hướng anh giải thích rồi, anh lại còn lấy cái thái đội thối nát đó đối với tôi.” JaeJoong càng nói càng ủy khuất, thề sống chết ngồi khóc đến hết ngày.

Nhìn JaeJoong không ngừng rơi nước mắt, YunHo chịu không nổi đưa tay lau, nhẹ giọng nói:

“Được rồi, là lỗi của tôi. Đừng khóc Kim JaeJoong.”

JaeJoong nghe YunHo nhận sai, càng không ngừng khóc được, nước mắt cứ liên tục rơi xối xả, cho đến khi YunHo hạ thắt lưng, đem JaeJoong ôm vào lòng, nói:

“Tôi đã nhận sai rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa?”

“Không được! Khó khăn lắm mới có thể rơi nước mắt, làm sao có thể nói dừng là dừng a, tôi cũng không phải vòi nước.” JaeJoong nói xong lập tức bịt kín miệng lại, nguy rồi, lỡ mồm.

“Nói như vậy, nước mắt cậu là giả?” YunHo nhướn mày, ngữ khí bắt đầu lạnh xuống.

JaeJoong nước mắt vừa ngừng, giờ phút này vì bảo trụ tánh mạng lại bắt đầu tuôn như mưa, rất có ý tứ làm nũng nói:

“Nước mắt còn có thể là giả sao! Anh không tin có thể tự mình nếm thử.” Sau đó lại là một trận nức nở.

YunHo nhìn JaeJoong trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu, JaeJoong sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên luôn, vội đẩy YunHo ra, hỏi:

“Anh… Anh vì sao lại hôn tôi?” Mặt đỏ đến rối tinh rối mù.

YunHo dùng ngón cái vuốt ve môi JaeJoong, khẽ mỉm cười:

“Không phải cậu bảo tôi nếm nước mắt sao?”

“Không phải từ miệng! Anh đùa giỡn lưu manh!”

YunHo lại cúi đầu hôn lên môi JaeJoong, nói:

“Nhưng là, nước mắt có lướt qua nơi này, đúng không?”

JaeJoong mặt đỏ lên, bay qua người YunHo ngã lên trên giường nằm ngay đơ.

Quên đi, dù sao hắn không tức giận là được, mặc kệ hắn làm cái gì đấy! Xem ra chiêu nước mắt công hiệu lắm nha, thật không uổng công mình xem nhiều phim lâm ly bi đát như vậy.

JaeJoong trong đầu vẫn cứ nghĩ lung tung linh tinh, đến cả chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận