Thiên Vu

Lãnh Cốc gãi đầu, giọng điệu kỳ dị than thở:

- Thật là không biết xấu hổ, hai người không về phòng làm tiếp được sao?

Một tiếng gầm làm Trung Ương học phủ rung rinh:

- Trần - Lạc!

Mọi người nhìn sang, thấy Mạc Vấn Thiên tức điên siết chặt hai tay trừng Trần Lạc. Tử khí sôi trào quanh thân Mạc Vấn Thiên, thánh ca vang lên, uy thế cường đại lan tràn ra, cơ hồ bao phủ toàn trường.

Trần Lạc định đẩy Trần Lạc ra nhưng vô dụng, nàng ghì chặt cổ hắn, không đẩy được. Trần Lạc nhìn Mạc Vấn Thiên tức điên, hắn nhún vai ý bảo mình bị ép.

Cảnh này là sỉ nhục lớn lao cho Mạc Vấn Thiên, gã tức giận người run rẩy, tử khí tràn ngập, thánh ca vang lên, tùy thời đại khai sát giới.

Vấn đề là Lạc Anh vẫn hôn Trần Lạc nồng nhiệt, không thèm để mắt đến Mạc Vấn Thiên tức giận. Mọi người cho rằng Mạc Vấn Thiên sẽ công kích, vì không ai nhịn được nỗi nhục này. Nhưng mọi người không ngờ rằng Mạc Vấn Thiên nhắm mắt lại, tử khí dần tan biến, thánh ca ngừng, mọi thứ trở về yên lặng.

Đây còn là Nhân Vương sao?

Đây còn là Nhân Vương Mạc Vấn Thiên ngông cuồng bá đạo, không tha nghi ngờ sao? Nhìn nữ nhân mình yêu hôn nam nhân khác, Mạc Vấn Thiên chọn nhẫn nhịn.

Có người nói Mạc Vấn Thiên vẫn là Mạc Vấn Thiên ngông cuồng bá đạo, nhưng gã yêu nữ nhân không nên yêu. Vì nữ nhân Mạc Vấn Thiên yêu hôn nam nhân là Lạc gia, gã phải nhịn, buộc phải nhịn, nếu không thì làm sao giờ? Mạc Vấn Thiên rất cuồng, rất bá đạo, rất mạnh, nhưng Lạc gia dễ chọc sao?

Lạc gia giận dữ, thiên hạ khóc, trương cuồng bá đạo giận ngập trời. Ngươi nghĩ câu nói này chỉ nói chơi?

Người ta nói thế, nhưng các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan biết Mạc Vấn Thiên nhịn được phần nào e ngại Trần Lạc, nhưng lý do lớn nhất là Nhân Thư sắp hiện thế, gã không muốn mình xúc động làm hỏng việc lớn.


Mạc Vấn Thiên ngông cuồng, bá đạo đã trưởng thành hơn từ sau nhân quả mở ra.

Đây không phải tin tốt cho mấy người khác muốn tranh cướpa Nhân Thư, ít nhất hôm nay Mạc Vấn Thiên biểu hiện làm Gia Cát Thiên Biên rất giật mình, bất an. Nếu Mạc Vấn Thiên nhịn được cảnh này chứng minh lòng tranh giành Nhân Thư của gã rất mãnh liệt.

Lạc Anh ôn đủ, nàng thả Trần Lạc ra, đôi mắt hút hồn người nhìn thẳng vào hắn.

Lạc Anh thân thiết nói:

- Thân mến, ta vừa trở về, có nhiều việc cần hoàn thành, hôm nay không chơi với ngươi, hôm nào rảnh ta sẽ đến tìm, đừng quên.

Lạc Anh phất tay, xoay người đi.

Lạc Anh nói với các nữ thần:

- Đi, các cô nương, tỷ tỷ mang các ngươi đi quậy, hôm nay không say không về!

Nhìn các nữ thần rời đi, mọi người thật lâu không lấy lại tinh thần. Chính Trần Lạc cũng ngây như phỗng, khó hiểu nhìn hướng Lạc Anh khuất bóng. Trần Lạc cảm thấy là lạ, đối với Lạc Anh hôn nồng cháy, hắn cảm giác như người ngoài cuộc. Từ đầu đến cuối Lạc Anh biểu đạt một ý duy nhất: Ta yêu ngươi, không liên quan gì ngươi. Ta muốn hôn ngươi, càng không dính dáng gì đến ngươi.

Thế này...

Trần Lạc lắc đầu cười bất đắc dĩ, buông tiếng thở dài. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc rời khỏi Lãnh Cốc. Dọc đường đi Lãnh Cốc dùng ánh mắt kỳ lạ liếc trộm Trần Lạc.

Trần Lạc bị nhìn rợn tóc gáy, cười mắng:

- Có lời gì cứ nói thẳng đi, đừng đá lông nheo với ta!

- Ta đang nghĩ tiểu tử nhà ngươi có gì tốt, sao các nữ thân đều lao vào vòng tay ngươi? Lạc đại nữ thần còn chủ động hôn ngươi. Ta không nghĩ ra, ngươi có điểm nào khiến các nàng mê mẩn? Mặt ngươi đâu đẹp trai gì mấy, cũng không thấy sức hấp dẫn lớn cỡ nào, chẳng lẽ cái ấy...

Lãnh Cốc chưa nói xong đã bị Trần Lạc đạp mông.

Lãnh Cốc la làng:

- Ta chỉ tòm ò, ngươi không thể nói nghe chơi sao? Ta cũng muốn trái ôm phải ấp!

- Ngươi nghĩ đây là việc tốt sao?

- Chết tiệt, được các nữ thần ưu ái không phải chuyện tốt thì việc gì mới tính tốt? Theo ta thấy ngươi đứng nói chuyện không đau lưng. Đừng nói được các nữ thần ưu ái, chỉ một nữ thần thích, ta cam tâm tình nguyện tinh tẫn nhân vong! Tiếc nuối là Lãnh Cốc ta tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài, sống đến bây giờ chưa được sờ tay một nữ nhân nào, ài...

Trần Lạc dở khóc dở cười.

Tần Phấn cười nói:


- Lãnh Cốc, ngươi đừng càu nhàu nữa, mỗi người nhân quả khác nhau, tạo hóa cũng khác. Sẽ có ngày ngươi đợi đến nhân duyên thuộc về mình.

Ngạo Phong luôn kiệm lời chợt mở miệng nói:

- Nghe nói ngày xưa ngươi chém tơ tình đoạn nhân quả thì Lạc Anh phát điên vì ngươi?

Trần Lạc nhìn Ngạo Phong, khuôn mặt lạnh băng không biểu tình làm hắn không đoán ra gã đang ghẹo hắn hay nghiêm túc hỏi điều gì.

Ngạo Phong nghiêm túc nói:

- Trông Lạc Anh không giống người điên.

Trần Lạc cũng không hiểu ra sao, hắn cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi, không cách nào phán đoán Lạc Anh còn trong cơn điên hay tỉnh táo.

Trung Ương học phủ, Hồng lâu.

Một gian phòng riêng bày đầy rượu ngon đồ ăn quý. Rượu là rượu ngon Ngự Nương cất chứa, món ngon là tự tay nàng nấu. Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Bạch Phiêu Phiêu, các nàng ngồi đối diện nhau. Không ai nói chuyện, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lạc Anh.

Lạc Anh đứng đó, một chân gác lên ghế, nghiêng người tới trước, nhai nuốt hết mấy món ăn ngon bày trên bàn. Bộ dạng ăn ngấu nghiến của Lạc Anh như đói mười ngày, nửa tháng, tướng ăn rất ghê gớm.

Những người ngồi đây toàn là tỷ muội tốt của Lạc Anh, biết nàng là ăn hàng, vì tiện cho ăn uống nàng bới tóc lên, gặp cao lương mỹ vị càng bỏ quên hình tượng tay không bốc ăn, ngửa đầu nốc rượu ừng ực.

Các nàng đã thói quen hình tượng ăn hàng của Lạc Anh, bọn họ nhìn Lạc Anh vì suy tư một vấn đề. Lạc Anh hiện tại rốt cuộc có bình thường không? Có còn trong trạng thái khùng không?

Lạc Anh đang nhai ngồm ngoàm không biết các nữ thần nhìn chằm chằm, nàng không ngừng ăn, vừa nhai thịt nướng vừa hỏi:

- Này, các người không đói sao? Nhìn ta làm chi? Hâm mộ ta xinh đẹp sao? Hoặc là hâm mộ ta đẹp quá? Hay hâm mộ ta rất đẹp? Nói dúng vậy thì đừng, thật ra các người cũng không xấu.

Không ai trả lời.

Lạc Anh lại nói:


- Các tỷ muội nói gì đi, dù ta mặt đẹp hơn các người, dáng người nóng bỏng hơn các người, ngực to hơn các người, mông vếu hơn các người cũng không cần cô lập ta đi.

Cuối cùng Táng Hoa dò hỏi:

- Anh Tử, bây giờ ngươi còn...?

Táng Hoa thật tình không muốn hỏi nhưng nàng không nhịn được, vì Lạc Anh trong cơn điên rất đáng sợ, rất tà dị. Các nữ thần biết điều này, Táng Hoa còn tự mình nếm qua.

- Hoa tỷ muốn hỏi gì? Hỏi ta có còn điên hay không sao?

Lạc Anh ăn xong thịt nướng, bưng rượu lên uống cạn, lại rót tiếp một ly. Lạc Anh phất tay qua, rượu đỏ bốc khói lạnh. Lạc Anh ngồi xuống ghế, bưng ly rượu bốc khói lạnh đến bên môi, mắt đẹp liếc qua từng người.

Lạc Anh nhếch môi cười tà:

- Sớm biết các người sẽ hỏi cái này. Nếu các người đã muốn biết thì ta nói cho nghe. Nói thật là... ta cũng không biết hiện tại mình còn điên không, có lẽ vẫn trong trạng thái điên, hoặc không? Ai biết được.

Không biết?

Cái này...

Tiết Thường Uyển hỏi:

- Anh Tử, mấy năm nay ngươi đi đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận