Vang tiếng nổ điếc tai, mười mấy lão nhân rên rỉ, cơ thể bị đẩy lùi ra sau, té lịch bịch xuống đất. Các lão nhân đầu bù xù tóc rối, quần áo rách rưới, miệng chảy máu.
Một lão nhân mặt xanh mét lau máu bên môi, tức giận quát:
- Trần Lạc, đồ nghiệt chướng! Lão phu phải nghiền chết ngươi!
Lão nhân vừa nói xong Trần Lạc huơ tay hư không chộp.
Vù vù vù vù vù!
Lão nhân bị Trần Lạc chộp qua, hắn bóp cằm lão.
Răng rắc!
Miệng lão nhân nhầy nhụa máu, vẫn cố đe nẹt:
- Nhãi ranh, nếu không phải nhìn ngươi già cả thì lão tử đã bóp vụn ngươi ra, xéo!
- Khinh người quá đáng! Trần Lạc oắt... A!!!
Lại một lão nhân xông tới, bộc phát tất cả lực lượng áp sát Trần Lạc. Nhưng khi cách Trần Lạc một thước thì lão nhân khựng lại.
Trần Lạc không làm gì, hắn đứng trên cao, khuôn mặt đẹp trai hờ hững, đôi mắt tĩnh lặng nhìn lão nhân lao đến.
Trần Lạc nhẹ nhàng nói:
- Ta khi dễ ngươi thì sao? Ngươi làm gì được ta! Cút đi!
Bùm!
Lão nhân bị chấn miệng mũi chảy máu té xuống đất. Mấy lão nhân khác tức run người, mắt đỏ ngầu la lối muốn liều mạng với Trần Lạc.
Trần Lạc sải bước, mắt quét qua, chỉ tay hét to:
- Lão tử giết các ngươi dễ như giết heo giết chó. Ai dám nhúc nhích thử xem? Một người nhúc nhích thì lão tử giết một tên, hôm nay làm thịt hết nguyên đám!
Trần Lạc đầy bá đạo, sát ý quát. Các lão nhân tóc bạc khác không dám nhúc nhích, dù bọn họ không phục, cực kỳ không cam lòng nhưng biết làm sao? Vừa rồi mười mấy người hợp sức công kích còn không lay động được hắn một ly, hiện tại lao qua là tự rước lấy nhục.
Ngạo Phong, Tần Phấn bước tới hỏi:
- Lạc gia có sao không?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo mình khỏe, hắn hỏi:
- Các người thì sao?
Ngạo Phong, Tần Phấn cũng lắc đầu.
Đột nhiên bốn người xuất hiện, đi đầu là một nam nhân trung niên. Nam nhân mặc áo trắng, biểu tình uy nghiêm, hai mép tóc muối tiêu. Nam nhân trung niên chắp tay sau lưng đứng thẳng, khí độ siêu phàm. Khi nam nhân trung niên xuất hiện mọi người cảm nhận được gã cường đại, sự tồn tại của gã như hòa cùng phương thế giới này, như thể gã là gã, lại là thế giới này. Như thể nam nhân trung niên vẫy tay một cái là thế giới này sẽ thành tro tàn.
Nhìn thấy người này, mười mấy lão nhân kêu tiếng các lão, la hét đòi nam nhân trung niên sử dụng cự linh thần gì đó tiêu diệt Trần Lạc. Có người nói muốn nam nhân trung niên sử dụng pháp tắc thế giới xóa sổ Trần Lạc đi. Vị các lão này có thân phận không tầm thường trong Trung Ương nội các, còn là người chấp chưởng Trung Ương thế giới.
Vị lực lượng nguyên thủy này không nói chuyện. Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản chạy tới. Mọi người bất ngờ là ba người lao lên, quỳ xuống kêu tiếng sư tôn.
Trần Lạc vốn định đánh nhau thử với nam nhân trung niên, thuạn tiện thăm dò cơ thể của mình. Nghe Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản kêu sư phụ thì Trần Lạc từ bỏ ý tưởng đó, lòng thầm ngạc nhiên.
Tần Phấn tuyền âm:
- Chắc đó là sư phụ của ba người Hách Thiên Nhai, Mạc Thiên Cổ. Ngàn năm trước khi Mạc Thiên Cổ làm phủ chủ Trung Ương học phủ đã rất bí ẩn, chưa từng có ai thấy hắn ra tay, càng không biết thực lực của hắn thế nào.
- Ta cứ nghĩ Mạc Thiên Cổ chỉ tồn tại hơn ngàn năm sau đó ẩn cư thu nạp nhân linh, nhưng giờ xem ra không đơn giản như thế.
- Mạc Thiên Cổ vầ là các lão Trung Ương nội các tất nhiên là đệ tử Trung Ương lão tổ. Dường như Mạc Thiên Cổ còn chấp chưởng pháp tắc Trung Ương thế giới. Tóm lại không thể coi thường Mạc Thiên Cổ, đừng lơ là.
Trần Lạc gật đầu. Bề ngoài Trần Lạc tùy tiện, đối với chuyện gì cũng không quan tâm, thật ra hắn lý trí kín đáo, không bao giờ coi thường bất cứ ai. Huống chi Trần Lạc biết núi dựa của Trung Ương học phủ là tộc nhân Bàn Cổ cùng với thiên địa sơ khai, cộng thêm Trung Ương học phủ bá chiếm Nhân Thư gần vạn năm, trời biết đã bồi dưỡng ra bao nhiêu tồn tại khủng bố. Làm sao Trần Lạc dám coi thường?
Mạc Thiên Cổ không quan tâm ba đồ đệ già của mình, không thèm nhìn cái nào.
Mạc Thiên Cổ nhìn thẳng Trần Lạc, lạnh nhạt nói:
- Trần Lạc, ngươi không kiêng nể gì quậy phá trong Trung Ương học phủ của ta, không sợ bị trời phạt sao?
Trần Lạc bình tĩnh nói:
- Ngại quá, ông trời đã trừng phạt ta, không cần ngươi lo.
- A? Vậy sao?
Mạc Thiên Cổ không nói nữa, gã chỉ tay một cái. Ánh sáng trắng lấp lánh ở đầu ngón tay Mạc Thiên Cổ bao phủ Liễu Truyền Thiên té xíu dưới đất. Chỉ chớp mắt Liễu Truyền Thiên người tàn tạ bỗng chốc lành lặn, tỉnh táo lại.
Ánh sáng trắng trên đầu ngón tay Mạc Thiên Cổ bao phủ Bạch Kiếm, Đường Kỳ, các Trung Ương nhân kiệt. Bọn họ giống như Liễu Truyền Thiên, những Trung Ương nhân kiệt cơ thể rách nát máu me bê bết lành lặn như ban đầu, tỉnh táo lại. Thấy Mạc Thiên Cổ, đám người Liễu Truyền Thiên, Bạch Kiếm quỳ một gối tôn kính kêu các lão, yêu cầu Mạc Thiên Cổ làm chủ cho bọn họ, giết chết Trần Lạc.
Mạc Thiên Cổ phớt lờ đám người, tiếp tục chữa cho nhân kiệt khác. Khi ánh sáng trắng trên đầu ngón tay Mạc Thiên Cổ bao phủ Lưu Sa, cơ thể gã vặn vẹo không thành hình thoáng chốc lành lại. Đột nhiên Trần Lạc vọt tới, bàn tay chụp xuống đầu Lưu Sa. Vang một chuỗi tiếng xương kêu, cơ thể Lưu Sa lại vặn vẹo nát nhừ.
- Trần Lạc, thằng nhãi này dám can rỡ trước mặt các lão?
- Trần Lạc, ngươi sắp chết đến nơi còn không biết hối cải!
- Trần Lạc, đồ nghiệt chướng!
Thấy Trần Lạc ngăn cản Mạc Thiên Cổ chữa cho Lưu Sa, đám thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các, Trung Ương nhân kiệt thức tỉnh bắt đầu kêu gào quát mắng. Tuy bọn họ mới rồi bị Trần Lạc dè bẹp nhưng có Mạc Thiên Cổ, các lão chấp chưởng Trung Ương thế giới tại đây, bọn họ không sợ. Đồ Lão Tà, Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản cũng lên tiếng khuyên ngăn.
- Tiểu Lạc, đừng!
- Lạc tiểu tử, ngừng ngay!
Vô dụng.
Mặc cho đám thái thượng trưởng lão quát mắng, Trung Ương nhân kiệt kêu gào, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản, Hách Thiên Nhai khuyên nhủ thì Trần Lạc làm ngơ như không nghe thấy. Trần Lạc mạnh mẽ nhấn đầu Lưu Sa, Mạc Thiên Cổ chữa lành gã thì hắn sẽ lại làm gã tơi tả nát nhừ. Hai người đối chọi, Lưu Sa nhận hy vọng Mạc Thiên Cổ ban cho rồi lại chịu dựng tuyệt vọng diệt vong Trần Lạc mang đến.
- Trần Lạc, ta nghĩ tình ngươi còn nhỏ tuổi, chuyện hôm nay học phủ sẽ bỏ qua, ngươi cần gì hùng hổ như vậy?
Không ai ngờ các lão Mạc Thiên Cổ bảo không xử khối u Trần Lạc. Tại sao? Đám thái thượng trưởng lão, Trung Ương nhân kiệt chịu nhiều nhục nhã không tin nổi. Bọn họ không hiểu, không nghĩ ra tại sao Trung Ương nội các cường đại vô biên không dùng đại thủ đoạn xóa sổ Trần Lạc đi, ngược lại bỏ qua cho hắn?
- Học phủ không truy cứu chuyện này nhưng ta thì không bỏ qua!
Trần Lạc cười khẩy nói:
- Ta thật muốn hỏi ngươi, Đồ Lão Tà là đệ tử của ngươi nhưng ngươi không hỏi han, mặc kệ sự chết sống của Đồ Lão Tà. Hiện tại cũng không quan tâm bọn họ, ngươi làm vậy là sao?