Thiên Vu

Ngạo Phong, Tần Phấn liếc nhau, hai người không ngờ Trần Lạc nói ra câu đó. Ngạo Phong và Tần Phấn là người thông minh, biết Trần Lạc nói đúng, càng biết hắn làm vậy vì lo cho an toàn của bọn họ. Huống chi Ngạo Phong, Tần Phấn không phải loại người bảo thủ, gì mà ba đánh một mất mặt, bọn họ chưa bao giờ để bụng chuyện này. Thế là Ngạo Phong, Tần Phấn đồng ý.

Tần Phấn hỏi:

- Xử ai trước?

Ngạo Phong đề nghị:

- Mạc Vấn Thiên đi, tiểu tử này luôn rất ngông, như thể trời là lão đại, còn hắn là lão nhị. Ta gai mắt Mạc Vấn Thiên lâu rồi.

- Tốt, quyết định vậy đi! Làm thịt hắn!

***

Trên bầu trời, Mạc Vấn Thiên tập trung nhìn chiến đấu gay cấn, muốn tìm cơ hội cướp Nhân Thư. Đột nhiên Trần Lạc lặng lẽ xuất hiện phía đối diện Mạc Vấn Thiên, hù gã hết hồn. Mạc Vấn Thiên biết người đến không có ý tốt, lập tức tấn công nhưng vẫn muộn. Khi Mạc Vấn Thiên thấy Trần Lạc thì cổ đã bị bóp.

Trần Lạc sử dụng lực lượng Bát Bộ Thiên Long chụp đầu Mạc Vấn Thiên bôm bốp.

Bùm bùm bùm!

Ba bàn tay vỗ xuống, Mạc Vấn Thiên bị đánh miệng mũi trào máu, nhưng gã có căn nguyên Nhân Vương bảo vệ. Căn nguyên Nhân Vương tập hợp thiên địa thuần âm thuần dương ngưng tụ ra, uy lực cường đại vô cùng.


căn nguyên Nhân Vương của Mạc Vấn Thiên va chạm với Bát Bộ Thiên Long của Trần Lạc phát ra tiếng nổ đinh ta, mạnh yếu khó thể phân rõ, không chia trên dưới. Nhưng khi Trần Lạc tấn công thì Ngạo Phong, Tần Phấn cũng lao vào.

Tần Phấn có Khổng Tước Minh Vương đại đại kim thân, cộng thêm Kế Đô chi linh. Ngạo Phong với Dạ Xoa Minh Vương Đại kim thân, cộng thêm La Hầu chi linh. Khổng Tước và Dạ Xoa là Minh Cương chí cao vô thượng của phật gai, Kế Đô và La Hầu là ma trong ma vương.

Ngạo Phong và Tần Phấn dốc hết sức đánh, ăn ý mỗi người chộp một cánh tay của Mạc Vấn Thiên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bát Bộ Thiên Long của Trần Lạc, hai vương tọa phật ma của Ngạo Phong và Tần Phấn, ba lực lượng mạnh mẽ ức chế Mạc Vấn Thiên, làm gã không thể nhúc nhích.

Cảnh tượng diễn ra quá đột ngột, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà đứng gần đó chực chờ hành động giật nảy mình. Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà nhìn lại, mặc dù hai người một nhận thiên mệnh, một nhận địa mệnh cũng thấy da đầu tê dại. Tay Trần Lạc bóp cổ Mạc Vấn Thiên, tay khác điên cuồng chụp xuống đỉnh đầu gã không ngừng nghỉ. Ngạo Phong, Tần Phấn một trái một phải kiềm chặt tay Mạc Vấn Thiên, đánh hai bên huyệt thái dương của gã.

Cảnh tượng rất hung tàn.

Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà phập phồng lo sợ, do dự không biết có nên ra tay không.

Nếu ra tay sẽ chọc vào Trần Lạc, huống chi bọn họ là kẻ thù của Mạc Vấn Thiên, vì gã mà chọc vào Trần Lạc thì có lợi không?

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu bọn họ không giúp, chờ Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn xử xong Mạc Vấn Thiên thì ba người sẽ áp dụng thủ đoạn lên bọn họ, vậy biết làm sao?

Thật là lựa chọn tiến lùi khó khăn.

Đối với Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên thì có ra tay giúp hay không chờ đợi bọn họ là một kết cuộc cực tệ hại.

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn đều không phải loại người độc ác, lúc ba người vây công Mạc Vấn Thiên nhìn như đánh rất dữ nhưng không ai xuống tay ác thật. Ít ra Trần Lạc chưa đánh hết sức, dù sao hắn và Mạc Vấn Thiên không có thù sâu gì. Tuy nhiên sức chiến đấu của Trần Lạc dù chỉ chơi cho vui cũng ít ra đỡ nổi, huống chi lúc này ba người vây công Mạc Vấn Thiên.

Đổi lại người khác sớm bị chơi tàn, Mạc Vấn Thiên bị ba người bất ngờ vây công, tuy miệng mũi trào máu, bị đánh không có sức đánh trả nhưng chỉ có thế.

Phải nói Mạc Vấn Thiên đúng là mạnh thật, không uổng là người vấn đỉnh Nhân Vương, dù là linh hồn hay cơ thể đều không giống bình thường.

- A! Ba tên tiểu nhân tồi tệ vô sỉ! Ỷ nhiều hiếp ít có gì anh hùng?

Mạc Vấn Thiên bị ba người đè đầu đánh, căn nguyên Nhân Vương bị ba lực lượng ức chế chặt chẽ. Hai tay Mạc Vấn Thiên bị Ngạo Phong và Tần Phấn kiềm chế, Trần Lạc bóp cổ gã. Mạc Vấn Thiên không vùng vẫy được, không thể nhúc nhích. Đánh tới bây giờ Mạc Vấn Thiên đã bầm dập tả tơi, tuy nhiên gã vấn đỉnh Nhân Vương nên miễn là thể xác không bị băm nát thì không tính là bị thương.

Trần Lạc buồn bực vì các nữ thần bên kia đánh túi bụi nên kiếm Mạc Vấn Thiên trút giận, hắn thành thật nói:


- Anh hùng? Ai nói với ngươi chúng ta là anh hùng?

- A! Trần Lạc, tiểu nhân hèn hạ kia, có giỏi thì chúng ta đấu tay đôi!

Mạc Vấn Thiên bị đánh la thảm, máu thịt rách toạc không tính là vết thương nặng với gã nhưng cứ bị ba người đè đầu đánh là sự chà đạp tâm hồn, giẫm lên nhân cách, nhục nhã tôn nghiêm.

Mạc Vấn Thiên là người cuồng ngạo, gã làm sao chịu đựng nhục nhã như vậy được? Mạc Vấn Thiên không nhịn cũng không được, Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn kiềm chặt gã, đừng nói đánh trả, muốn nhúc nhích cũng khó.

- Ba chúng ta cùng đánh ngươi đang sướng tay,ắc gì đánh tay đôi với ngươi? Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi sinh nông nỗi sao?

- A! Tiểu nhân hèn hạ tồi tệ đê hèn! A!!!

Trút hết buồn bực từ các nữ thần lên người Mạc Vấn Thiên làm tâm tình Trần Lạc rất sung sướng, hắn đùa giỡn gã:

- Ngươi gọi đi, la lớn chút nữa. Cho ngươi biết, chàng trai, hôm nay ngươi có la tắt tiếng cũng không ai quan tâm, ngươi ngoan ngoãn chịu ngược đi!

Mạc Vấn Thiên hét chói tai:

- A! Trần Lạc, ta muốn giết ngươi!

Vù vù vù vù vù!

căn nguyên Nhân Vương từ hai màu trắng và đen bỗng nhiên ngưng tụ thành bảy sắc, bộc phát ra lực lượng vô địch. Vang tiếng nổ điếc tai, Mạc Vấn Thiên phá tan Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn kiềm chế bay thẳng lên trời.

Mạc Vấn Thiên hú dài:


- A!!!

Người Mạc Vấn Thiên tỏa sáng chói lòa, thân hình hoàn toàn thay đổi, thân như mãng xà, đầu như cá sấu, sừng như lộc đực, mắt như mãnh hổ, vảy như cá hồng, chân như thằn lằn, vuốt như chim ưng, đuôi như cá mập, râu dài như cá voi.

Đây là thứ gì?

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn hơi giật mình. Ba người cảm thấy lực lượng của Mạc Vấn Thiên dường như thay đổi rất khó tin.

Mạc Vấn Thiên vừa là người vừa không phải người, trông như quáit vật, quái vật tụ tập vạn linh vào mình, đặc biệt khủng bố.

- Trần Lạc, ta vấn đỉnh nhân chi vương trọa, là vương trong cõi người, có được Phục Hy thủ hộ, ngươi làm gì được ta?

Phục Hy?

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn nhau, thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Ba người biết Phục Hy là một trong những cái tên vang dội trong tộc nhân Bàn Cổ. Phục Hy nổi ngang hàng Nữ Oa, nếu nói Nữ Oa được gọi là mẫu thân của nhân tộc vậy Phục Hy là phụ thân.

Trần Lạc sớm biết Mạc Vấn Thiên không dễ đối phó, giờ xem ra còn tệ hơn tưởng tượng. Mạc Vấn Thiên có được căn nguyên Nhân Vương mênh mông cũng không sao, nhưng được Bàn Cổ Phục Hy thủ hộ... Người nhận chân mệnh có khác, quá oách, núi dựa cứng rắn có thể tùy hứng.

- Cái tên Mạc Vấn Thiên xem ra là con nhà quan Bàn Cổ, hai người nhớ cẩn thận.

Ngạo Phong, Tần Phấn gật đầu, biết Mạc Vấn Thiên có được Phục Hy thủ hộ thì khó đối phó hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận