Nữ Oa lẩm bẩm:
- Địa Thư...
Thanh âm thản nhiên chui vào tai Phong Hoa Tuyết Nguyệt làm bốn người m,iệng mũi chảy máu, Ma Quân Thất Dạ sắc mặt trắng bệch.
Giọng Nữ Oa ngắc ngứ, mơ hồ:
- Ngươi... Tại sao có được... Địa Thư? A... Ngươi chỉ có nó, chưa dung hợp, chưa chúa tể...
- Ngươi là ai...?
Ma Quân Thất Dạ bình tĩnh báo tên:
- Thất Dạ!
Ma Quân Thất Dạ không biết Trần Lạc làm gì với Nhân Thư nhưng gã chắc chắn một điều, Nữ Oa vừa thức tỉnh, ý thức còn trong trạng thái hỗn độn. Tuy nhiên Ma Quân Thất Dạ sâu sắc hiểu hơn về Nữ Oa, mới thức tỉnh, còn lơ ngơ mà đã khủng bố như vậy, nếu đợi khi nàng tỉnh táo thì không tưởng tượng nổi.
Nữ Oa lặp lại cái tên:
- Thất Dạ...
Dường như Nữ Oa cố gắng nhớ lại điều gì. Đột nhiên Nữ Oa nhận ra cái gì,nàng xoay người đưa mắt nhìn. Ma Quân Thất Dạ,Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng nhìn sang. Bỗng chốc Ma Quân Thất Dạ căng thẳng, vì Trần Lạc nằm trên giường đang ngồi dậy.
Nữ Oa ý thức mơ hồ, trông Trần Lạc còn lơ ngơ hơn nàng, đôi mắt mơ hồ, mặt đờ đẫn. Trần Lạc ngồi trên giường, mắt liếc qua Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ngừng lại trên người Ma Quân Thất Dạ, mấp máy môi muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng nhìn hướng Nữ Oa. Không biết vì trộm Nhân Thư chi tâm nên lo, hay vì bẩm sinh sợ Nữ Oa khiến ý thức mơ hồ của Trần Lạc trong thời gian ngắn rõ ràng hơn.
Trần Lạc dốc hết sức suy yếu nói:
- Đại ca... Có thể... Đưa Nữ Oa đi không?
Nghe Trần Lạc yêu cầu, Ma Quân Thất Dạ mếu:
- Làm sao đưa đi?
Nữ Oa cường đại vượt sức tưởng tượng, với bản lĩnh hiện tại của Ma Quân Thất Dạ có thể bình an đứng tại đây đã vô cùng khó khăn. Đưa Nữ Oa đi? Ma Quân Thất Dạ làm sao xuống tay? Nguồn sinh mệnh mênh mông vô biên vô cùng vô tận trên người Nữ Oa khiến `sinh mệnh nguyên thủy không cách nào xuống tay.
- Ngươi...!
Nữ Oa ý thức hỗn độn nhìn Trần Lạc, phát ra thanh âm mênh mông:
- Ngươi... Thật to gan... Can đảm cướp Nhân Thư chi tâm của ta!
Má ơi!
Phong Hoa Tuyết Nguyệt trái tim treo cao, phập phồng lo sợ nghe câu này suýt nín thở, nhìn Trần Lạc như ngó quái vật. Phong Hoa Tuyết Nguyệt không thể tưởng tượng Nhân Thư chi tâm là căn nguyên của Nhân Thư sao có thể bị người cướp đi. Càng không tưởng tượng ra loại người nào dám cướp Nhân Thư chi tâm, còn ngay trước mắt Nữ Oa. Trần Lạc tiểu huynh đệ thật gan góc.
- A... Nhân Thư chi tâm... Sao ta còn có hai Nhân Thư chi tâm... A... Thì ra lúc ngươi táng cổ đã gieo hạt giống trong Nhân Thư... Không, đó không phải may mắn... A, dường như lại là ngươi...
- Ngươi là ai...?
- A... Ta nhớ ngươi... Ngươi tên Trần Lạc... Đối với ta luân hồi chuyển thế đã... Có tình cảm với ngươi, tình cảm này ảnh hưởng rất lớn đến ta, Thậm chí... Ảnh hưởng bản thâm...
- Ngươi táng cổ chôn hạt giống, dựng dục Nhân Thư chi tâm... Ta luân hồi chuyển thế lại nảy sinh tình cảm với ngươi, tình cảm ảnh hưởng bản tâm của ta... Nhân quả... Xem ra... Ta vẫn không thể nhảy khỏi nhân quả...
- Nếu ta là nhân quả thì... Ngươi là hư vọng...
- A...
- Nó nói đúng, tất cả đều là nghiệt... Đều là nghiệt... Đều là nghiệt...
Nữ Oa bình thường ba chữ đều là nghiệt, thân hình dần mơ hồ cho đến khi biến mất hẳn.
Sau khi Nữ Oa biến mất, Phong Hoa Tuyết Nguyệt xỉu tại chỗ. Trần Lạc có cảm giác bị đào rỗng sức mạnh, ý thức khó khăn chống đỡ thoáng chốc tan tác.
Khi Trần Lạc tỉnh lại không biết qua bao lâu, chuyện thứ nhất là lật đật cảm ơn Ma Quân Thất Dạ. Dù lúc cướp Nhân Thư thì ý thức của Trần Lạc đã đến bờ vực tán loạn nhưng hắn nhận biết rõ chuyện xảy ra bên ngoài, hắn biết nếu không nhờ Ma Quân Thất Dạ thì đã dữ nhiều lành ít. Trần Lạc vô cùng biết hơn Ma Quân Thất Dạ.
Trần Lạc cảm thấy đời này có thể kết bạn với đại ca như Ma Quân Thất Dạ rất may mắn. Ngẫm lại lúc trước Trần Lạc chỉ tiện tay cứu Ma Quân Thất Dạ khỏi trận pháp kia, sau khi gã ba phen bốn lượt cứu hắn. Lần đầu tiên là di tích thượng cổ chung cực thẩm phán, lần thứ hai là ngoại ô vùng Trung Ương, lần thứ ba là ở Táng Cổ Phong, tính luôn lần này tổng cộng bốn lần. Ơn đức lớn lao đó kiếp này Trần Lạc không báo đáp hết.
Trần Lạcđiều dưỡng một thời gian, chờ khi phục hồi lành được bảy, tám phần thì hắn không nín được cùng Ma Quân Thất Dạ chè chén. Trần Lạc là người mê rượu, nhất là khi gặp bằng hữu thì tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Huống chi rượu của Ma Quân Thất Dạ là rượu ngon cất giấu trong hoàn vũ, uống rất sảng khoái.
hai người nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện để trò chuyện, nói một hời đề cập đến Nữ Oa, Nhân Thư. Trần Lạc không giấu diếm, hắn kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện. Trần Lạc tin tưởng đại ca Ma Quân Thất Dạ, hơn nữa từ khi ký khế ước với Hư Vọng chi thư xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, hắn luôn muốn tìm người biết chuyện tâm sự. Trần Lạc có nói với Ngạo Phong và Tần Phấn, hai người chưa từng biết về Hư Vọng chi thư. Nay gặp Ma Quân Thất Dạ, Trần Lạc cảm thấy là cơ hội không tệ.
Ma Quân Thất Dạ nghe Trần Lạc kể những chuyện xảy ra với hắn thì lộ vẻ mặt hoang mang, gã chưa từng nghe về sự tồn tại của Hư Vọng chi thư.
- Huynh đệ thứ lỗi cho ta kiến thứch ạn hẹp, ta chưa từng nghe về Hư Vọng chi thư, không thấy ghi chép trong sách cổ nào.
Trần Lạc giơ chén uống rượu, khẽ thở dài:
- Chính đại ca của không biết sao?
- Đại ca có điều không biết, từ khi ký khế ước với Hư Vọng chi thư thì cuộc đời ta thay đổi hoàn toàn. Sống đến bây giờ một đường sờ soạng vượt khó đi tới. Một số chuyện thuận theo tự nhiên, một số việc khác bị Hư Vọng chi thư buộc phải làm. Lần này cướp Nhân Thư cũng vậy.
- Đại ca nói xem, cướp Nhân Thư đắc tội nhiều người, không cướp thì sẽ bị lạc, mãi mãi không thể mở ra bí mật Hư Vọng chi thư, ài...
Trần Lạc rót rượu uống tiếp, hắn tiếp tục càu nhàu dốc bầu tâm sự. Trần Lạc chỉ nói đến cướp Nhân Thư chứ không nói phải tụ tập đủ Thiên Địa Nhân tam thư mới mở ra ảo diệu Hư Vọng chi thư được. Không phải Trần Lạc không tin Ma Quân Thất Dạ, chỉ vì hắn nhớ lúc gã cứu hắn đánh với đám đại nhân vật hoàn vũ có người nói Địa Thư nằm trong ay gã. Nếu bây giờ Trần Lạc nói hắn còn cần Địa Thư, Thiên Thư thì hơi quá đáng.
- Cho đến nay ta luôn cảm thấy chuyện này dính líu rất nhiều chuyện, nghe những gì Nữ Oa đã nói thì biết. Nữ Oa biết hư không tức là cũng có dính dáng với nó. Nếu tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn sự việc cũng dễ nói, quan trọng là bây giờ ta như con ruồi không đầu đụng lung tung. Vớ vẩn hơn là ta cảm thấy mình càng lúc càng càng biến thành tai họa lớn nhất hoàn vũ.
Lần đầu tiên Trần Lạc thổ lộ những lời tận đáy lòng, hắn đã nghẹn mấy năm dài, hắn không nói cho Ngạo Phong và Tần Phấn nghe, sợ bị cười chê. Lần này gặp Ma Quân Thất Dạ thổ lộ nỗi lòng cũng Trần Lạc biết gã giống như đại ca.