Trần Lạc mới đọc xong một quyển sách thủy tinh, liế Lý Đoan, gật đầu sau đó đặt sách trở về, đổi quyển khác.
- Ha ha ha ha ha ha! Học đệ, ta là chỉ đạo viên Tàng Thư tháp, Lý Đoan, ngươi có thể gọi ta là học trưởng hoặc chỉ đạo viên. Không biết học đệ muốn tìm hiểu tài nguyên gì? Cứ nói cho ta, ta có thể đề cử sách.
- Ta chỉ xem sơ.
Trần Lạc phát ra linh thức bắt đầu đọc, rất nhanh xem xong, lại đổi quyển sách thủy tinh khác.
- Ha ha, học đệ, chỉ xem tên và giới thiệu thì không thể tìm được tri thức ngươi muốn.
Trần Lạc gật đầu ý bảo mình biết.
Lý Đoan nhìn Trần Lạc rất nhanh đổi quyển sách thủy tinh khác, cười nói:
- Học đệ, trách nhiệm của chỉ đạo viên chúng ta là trợ giúp các ngươi nhanh chóng tìm ra tri thức mình cần. Ngươi đừng khách sáo, cứ lên tiếng đi, như vậy sẽ tiết kiệm nhiều thời gian đúng không?
Trần Lạc gật đầu ý bảo mình đã hiểu.
Thấy Trần Lạc vẫn liên tục đổi quyển sách thủy tinh, Lý Đoan rất là khó hiểu.
- Học đệ...
Lý Đoan mới lên tiếng thì Trần Lạc đứng bật dậy, mất kiên nhẫn. Trần Lạc không thèm nhìn Lý Đoan, Vân Phàm, đặt quyển sách thủy tinh về chỗ cũ rồi rời khỏi kệ sách này, đến giá sách khác đọc tiếp.
Lý Đoan cười nói với Vân Phàm:
- A? Hắn thiếu kiên nhẫn vậy sao?
Vân Phàm lắc đầu, nói:
- Cứ mặc kệ hắn đi.
Lý Đoan cười nói:
- Học viên mới bây giờ thật là càng lúc càng không biết trời cao đất rộng, bọn họ đều cho rằn mình vẫn là thiên tài số một, số hai trong học viện cũ, tính cách kiêu căng. Bọn họ không biết Trung Ương học phủ là nơi tụ tập thiên tài. Thiên tài sao? Mọi người đều là thiên tài, có nhiều thiên tài như vậy thì dù có thiên tài đến mây cũng không còn là thiên tài. Ở trong Trung Ương học phủ nửa năm sau bọn họ mới nhận ra sự thật đó là thiên tài không phải thiên tài, chỉ là một người vô cùng bình thường.
Lý Đoan không nói ngoa, là sự thật không thể chối cãi. Đệ tử mới nhập học đều là thiên tài trong học viện nổi tiếng, sau khi vào Trung Ương học phủ, mới đầu bọn họ không cảm thấy có gì đặc biệt. Chờ nửan ăm sau hàng loạt cuộc thi qua đi, tám mươi phần trăm học viên mới gặp đả kích nặng nề, sinh ra nghi ngờ thiên phú của mình, tự tin tan nát hết, bàng hoàng đường tu hành. Cảm giác từ thiên đường rớt xuống vực sâu đó Vân Phàm đã nếm trải, Lý Đoan cũng vậy. Qua nửa năm, các đệ tử qua hàng loạt cuộc thi đều có cảm giác này.
Nửa năm thiên tài, nửa năm bàng hoàng, nửa năm tài trí bình thường, nửa năm thành thật, đây là bốn câu danh ngôn nửa năm trong Trung Ương học phủ, dùng để miêu tả trang thái, tâm tình học tử mới. Nhập học nửa năm đầu bọn họ vẫn cảm thấy mình là thiên tài, sau khi thi nửa năm bắt đầu chất vấn bản thân, bàng hoàng tương lai. Đến năm thứ hai bọn họ nhận ra mình chỉ là người cực kỳ bình thường, bắt đầu ngoan ngoãn. Bởi vì ở lâu trong Trung Ương học phủ ngươi dần lĩnh ngộ chân lý hai chữ chênh lêchj. Loại chênh lệch này không chỉ là tu vi còn có thân phận, bối cảnh. Nếu ngươi cho rằng mình xuất thân từ đại gia tộc trong vực của mình là có thể vênh váo thì sai mười phần mười. Rất nhiều đệ tử trong Trung Ương học phủ có lẽ ẩn giấu một số bối cảnh tuyền thừa. Bối cảnh quân đội, quang minh, Vinh Diệu đoàn, cổ tộc, thậm chí là dị tộc, Thánh thành. Những người đó có thân phận cực kỳ hiển hách, rời khỏi Trung Ương học phủ, đi ra ngoài người ta có thể bóp chết ngươi trong một giây.
Điều này không khoa trương. Từng có một vị thiên tài, cậy tài khinh người, không để người vào mắt. Trong cuôc jtỷ thí thiên tài đó đánh một học tử bình thường như mít, kết quả lúc ra ngoài Tiểu linh giới mạo hiểm thì học tử đó dẫn theo ba ngàn chiến sĩ quân đoàn xách thiên tài kia vào quân doanh, một tháng sau ném ra. Tuy thiên tài đó sống nhưng tu vi đã phế, thần kinh điên loạn.
Có quá nhiều ví dụ này, cho nên vào Trung Ương học phủ nếu không hiểu rõ thân phận của đối phương tuyệt đối đừng lỗ mãng xúc phạm. Nếu chọc vào đệ tử có bối cảnh hiển hách thì ngươi chết như thế nào cũng không biết.
Mới nhập học mấy ngày đã xảy ra sự kiện cùng loại.
Trong thí luyện Trung Ương học phủ lần này tất cả đều tò mò là ai đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu xuống dưới. Hôm nhập học có người lộ ra đó là Lãnh Cốc xếp hạng ba đã làm, gã cũng chính miệng thừa nhận, công khai bảo mình đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu như thế nào. Kết quả sang ngày thứ ba Lãnh Cốc mất tích, đến ngày thứ tư mặt mũi bầm dập, hơn nữa công khai xin lỗi thừa nhận chính mình mặt dày, không phải gã đánh lực lượng biến dị, Mạc Khinh Sầu rớt xuống.
Tuy không biết sự việc cụ thể nhưng nhiều người đoán trong Trung Ương học phủ có cao thủ ra mặt vì Tịch Nhược Trần hoặc Mạc Khinh Sầu. Không biết là ai. Càng làm người ta tò mò nếu không phải Lãnh Cốc thì ai đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu?
Là Hoàng Tuyền xếp hạng nhất sao?
Không biết.
Bởi vì đến hôm nay Hoàng Tuyền chưa nhập học, không chỉ gã, Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần cũng không vào Trung Ương học phủ. Tuy nhiên thân phận, bối cảnh của Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu rất cường đại. Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, tuy gã không nhập học nhưng trong Trung Ương học phủ đã có bảy, tám học viên nổi tiếng có học vị cao biểu thị sẽ ra mặt vì gã. Mạc Khinh Sầu càng tuyệt, tụ tập nhiều vinh diệu vào người, Tuyết Thiên Tầm trong Trung Ương học phủ hay thậm chí thế giới đều có danh tiếng rất lớn cảnh cáo người bí ẩn kia tốt nhất tự mình bước ra, nếu để nàng điều tra được thì sẽ không bỏ qua.
Không ai biết kẻ nào đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu.
Mọi người rất tò mò.
Tất cả đang chờ, đợi Hoàng Tuyền nhập học, cả Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu. Bởi vì chỉ khi ba người nhập học mới bộc lộ sự thật ra. Có người đoán kẻ đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu chắc chắn là Hoàng Tuyền, vì chỉ gã mới có trận pháp này. Mọi người còn nhớ sau khi Tịch Nhược Trần bị đánh xuống có nói nửa năm sau gặp lại trên lôi đài học phủ, trả lại sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần. Có lẽ vì điều này nên Tịch Nhược Trần luôn bế quan, Hoàng Tuyền cũng bế quan, chờ mấy tháng sau quyết đấu cao thấp với Tịch Nhược Trần.
Gần đây có một cái tên nằm trong đề tài bàn tán, là người tên Trần Lạc.
Bởi vì cũng có rất nhiều tìm Trần Lạc. Một đệ tử tên là Đỗ Phong, nghe nói lúc thí luyện bị Trần Lạc đánh tơi bời. Sau khi Đỗ Phong nhập học tìm mấy đệ tử cũ Bắc Đẩu Vực định dạy Trần Lạc bài học ra ngô ra khoai. Đệ tử xếp hạng bảy, tám thí luyện là Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích cũng tụ tập vài người tìm Trần Lạc. Không rõ nguyên nhân cụ thể, càng quái dị hơn là Tiết Thường Uyển, vạn năm xưa nay người thứ nhất thức tỉnh huyết mạch thiên sứ vừa vào học đã gây chấn động dường như cũng tìm Trần Lạc.
Trong phút chốc mọi người rất là thắc mắc Trần Lạc rốt cuộc là nhân vật phương nào?
Không có ai biết, bởi vì không thấy Trần Lạc trong bốn đại viện.