Thiên Vu

Long Hoan lạnh nhạt nói:

- Từ khi du nhạc viên thành lập đã có quy tắc đó, từ chối, từ bỏ đều là làm trái. Mặc kệ là học viên mới hay đệ tử cũ phải giữ quy tắc. Hồ Ly, nàng nên biết rõ quy định của du nhạc viên.

Giọng Long Hoan mơ hồ, có lẽ gã gia cố biến thanh trận.

- Vào du nhạc viên phải làm theo quy tắc.

- Bạn học, thật ngại quá, ngươi làm tráic quy định thì phải nhận trừng phạt. Cột trụ hình phạt ở trong du nhạc viên, mời!

Long Hoan làm động tác mời, thấy đối phương không có phản ứng thì cười nói:

- Ngươi là học viên mới, cho ngươi một cơ hội tự đi về du nhạc viên.

Thấy đối phương vẫn đứng đó, giọng điệu Long Hoan gắt hơn:

- Hãy thu về tự tôn của mình, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của bọn họ. Tin ta đi, ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả khiêu chiến.

Long Hoan dứt lời, đám người Ác Lang, Thải Sắc công tử áp sát.

- Này, các ngươi ăn hiếp người ta sao?

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly chạy tới che trước mặt Trần Lạc, nói:

- Ta tặng hắn một nụ hôn là được, vậy thì không xem như làm trái quy định đúng không?


Hồ Ly nói xong xoay người nhìn Trần Lạc cách sương mù mơ hồ, nhón mũi chân, mặt gần sát hắn. Nhưng khiến mọi người bất ngờ là Trần Lạc vươn tay ngăn nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly lại.

Lại từ chối.

Lần đầu Trần Lạc từ chối không sao, nhưng bây giờ hắn vẫn không chịu hôn thì chính là trái quy định. Trần Lạc vẫn từ chối? Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly không dám tin vào mắt mình, cảm thấy thật khó tin, quê quá hóa giận. Bị từ chối hai lần làm Hồ Ly tức chết.

- Cái tên này, ngươi không muốn sống sao?

Trần Lạc không nói không rằng bước vào truyền tống trận, đây là truyền tống trận đi thông du nhạc viên.

Thấy Trần Lạc vào, đám người Thải Sắc công tử, Long Hoan, Ác Lang cũng vào truyền tống trận.

Trong phút chốc các nữ đệ tử Hồ Ly đứng ngây tại chỗ. Bọn họ thật sự không nghĩ ra có phải tên kia bị khùng không, lúc này là lúc nào mà hắn từ chối? Trần Lạc không bị tổn thất gì, tại sao từ chối? Hắn là đồ ngốc sao?

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly nổi điên hét lên:

- Cô nãi nãi tức chết!!! A a a a! Tức chết ta!

Hồ Ly hít sâu kiềm nén lửa giận trong lòng.

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly thầm nghĩ:

- Tốt, cô nãi nãi muốn nhìn xem ngươi xương cứng có chịu được trừng phạt trên cột hình phạt không!

Hồ Ly nói:

- Tốt, tốt, tốt, thà lên cột trụ hình phạt cũng không muốn hôn cùng cô nãi nãi, rất tốt!

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly nói xong bước vào truyền tống trận.

Mọi người, đài hình vuông.

Đây là một đài cao do một khối bạch ngọc thạch xây thành. Nó dài tám mươi mốt thước, rộng tám mươi mốt thước, cao chín thước. Bốn góc đài có tám mươi mốt trận tượng, chính giữa dựng cây cột tròn dài chín thước. Cây cột khắc nhiều trận pháp, đó là cột trụ hình phạt trong truyền thuyết. Bất cứ đệ tử nào làm trái quy tắc du nhạc viên sẽ bị cột vào cột trụ hình phạt này chín chín tám mươi mốt lần trừng phạt, loại này nhằm vào tâm linh, sẽ không tạo tổn thương về thể xác. Tâm linh sẽ bị tổn thương nặng nề.

Rốt cuộc tâm linh bị tổn thương như thế nào thì chưa từng có ai thử qua. Những người đã thử thì thất thần, mất hồn mất vía như như cô dâu bị hiếp, sau này hồi phục tinh thần kiên quyết không nhắc đến nó.

Trần Lạc đứng trên đài vuông nhìn trận pháp khắc vào cột trụ hình phạt, lặng im.

Mọi người đứng dưới đài, Long Hoan đứng đằng trước nhất, sau đó là Thải Sắc công tử, Ác Lang, Diều Hâu, Thiên Cẩu, Lý Cố, Bắc Đầu. Cả đám ngẩng đầu chờ nhìn trò hay.

Các nữ đệ tử Hồ Ly cũng chạy đến, vì gia cố huyễn tượng trận nên không thấy rõ khôn mặt Hồ Ly, tuy nhiên đoán được nàng đang rất tức giận. Dù sao nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly bị từ chối hai lần trước mặt mọi người, tổn thương lòng tự trọng là chuyện nhỏ, mất mặt mới là việc lớn. Con người Hồ Ly rất sĩ diện, nàng nhìn Trần Lạc đứng bên cạnh cột trụ hình phạt.

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận hồ ly hét lên:

- Cái tên chết tiệt, ngươi dám từ chối cô nãi nãi hai lần, ngươi cho rằng cô vừa mắt ngươi sao? Không phải ngươi thì không gả sao? Đồ tự kỷ cuồng, không biết trời cao đất rộng! Ngươi hãy chờ tâm linh bị dày vò đi! Đi chết đi!


Một nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận cửu đầu xà đứng bên cạnh Hồ Ly bước ra, nói:

- Long Hoan, dù sao hắn là học viên mới đến năm nay, vừa nhập học không lâu, đừng đánh tan huyễn tượng trận của hắn.

Nữ đệ tử gia cố huyễn tượng trận cửu đầu xà có cái tên rất lạ trong du nhạc viên, tên là Diệp Nhị Nương. Danh tiếng, địa vị của Diệp Nhị Nương ngang ngửa với Long Hoan.

Long Hoan cười nói:

- Nếu Diệp Nhị Nương lên tiếng thì chúng ta sẽ chừa chút mặt mũi cho hắn, để hắn giữ lại huyễn tượng trận.

Long Hoan nhìn Trần Lạc, nói:

- Theo quy tắc du nhạc viên, mỗi một bạn học lên cột trụ hình phạt sẽ ghi vào sách, không cần tên thật, báo tên trong du nhạc viên của ngươi là được.

- Du nhạc viên, hư nghĩ giới, giang hồ hành, đao quang kiếm ảnh...

Trần Lạc xoay người lại, mắt liếc mọi người.

Trần Lạc cười nói:

- Các ngươi cứ chơi tới luôn đi, muốn tên thì tùy, cứ ghi lại. Sau này tên của gia trong du nhạc viên là Thiên vương Lão Tử.

- Nếu các ngươi muốn chơi thì hôm nay Thiên vương Lão Tử ta sẽ chơi cùng!

Người này quá cuồng ngọa!

Tuy rằng chỉ là tên giả nhưng không ai dám đặt cái tên kiêu căng như vậy, vì tên kiểu đó bước vào du nhạc viên sẽ bị đán hội đồng. Ai kêu ngươi đặt tên chảnh vậy, đánh ngươi cho chừa!

Long Hoan cười nói:

- Ngại quá, ngươi không có tư cách sử dụng tên này.


- Ngươi nói không có tư cách thì không có sao?

Không hiểu sao Trần Lạc luôn im lặng giờ bỗng phóng đãng không kiêng nể gì.

Trần Lạc cuồng cười nói:

- Trong du nhạc viên này ngươi là tên gì?

Mọi người không biết lúc trước Trần Lạc im lặng là vì hắn không có hứng thú với du nhạc viên, không một chút nào, lười quan tâm. Bây giờ Trần Lạc phóng đáng, hắn không kiêng nể gì, hắn cuồng ngạo không vì đột niên nổi hứng với du nhạc viên mà tại tính cách. Sự kiên nhẫn đã hao mòn hết. Như Trần Lạc nói, các ngươi muốn chơi thì ta cùng các ngươi chơi đủ.

Trần Lạc đột nhiên thay đổi thái độ làm mọi người không kịp phản ứng lại. Long Hoan ngây người.

Thanh âm lạnh lẽo chợt trầm xuống, gã nói:

- Trong du nhạc viên tên của ta là Long Hoan.

Trần Lạc cười lớn càn rỡ:

- Ha ha ha ha ha ha!

Trần Lạc cuồng cười nói:

- Gai cố một văn long huyễn tượng đã xem mình là truyền nhân của rồngv sao? Còn Long Hoan? Hoan cái đầu ngươi!

Trần Lạc dứt lời, đạp một bước tới trước, ánh sáng tối tăm quanh thân hắn bắn ra, thanh thế cực kỳ sắc bén, âm trầm, vô cùng bá đạo. Trần Lạc giơ tay chỉ mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận