Thiên Vu

Trần Lạc.

Chợt nghe có người kêu tên mình, Trần Lạc ngừng đọc, xoay người nhìn. Hai thiếu nữ bước tới gần, Trần Lạc biết hai nàng này, một là phụ đạo viên Vân Phàm, hai là Mỹ U U.

Vân Phàm có một bụng câu hỏi nhưng khi đối diện Trần Lạc, nhìn khuôn mặt trắng nhu, đôi mắt sâu thẳm thì nàng không biết nên nói cái gì. Phải nói là Vân Phàm bất nhẫn, nàng rất muốn chất vấn Trần Lạc tại sao đến đây lật xem bút ký.

Vân Phàm thầm nghĩ:

- Không lẽ bút ký ta đưa ngươi đều hiểu hết rồi sao?

Nhưng không hiểu sao khi Vân Phàm thấy Trần Lạc thì sâu trong lòng nổi lên bất nhẫn, như không nỡ trách mắng người yếu đuối. Tuy nhiên cảm xúc thương tiếc đó chỉ lướt qua giây lát, khi Vân Phàm thấy Trần Lạc nhướng mày rồi lại cúi đầu đọc bút ký luyện chế thì rất tứcgiận.

Vân Phàm thầm nghĩ:

- Cái tên đáng ghét, đúng là sói đội lốt cừu, bề ngoài yếu ớt làm người ta kiềm không được thấy thương, cố tình thái độ của hắn hờ hững làm người bực mình.

Vân Phàm hít sâu, nói:

- Trần Lạc, ngươi biết ta là phụ đạo viên của ngươi đúng không?

Trần Lạc gật đầu.

- Ngươi có đọc bút ký ta đưa không?

Trần Lạc lại gật đầu.

- Ta là phụ đạo viên của ngươi, nếu có chỗ nào trong bút ký làm ngươi khó hiểu thì tùy thời hỏi ta.


- Đa tạ, ta không có chỗ nào khó hiểu.

Trần Lạc dứt lời làm Vân Phàm rất ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn sẽ đáp như thế. Vân Phàm cảm thấy cảnh này rất quen, hình như lần đầu nàng gặp hắn trong Tàng Thư tháp cũng hỏi là hắn có cần giúp đỡ không, sau đó Trần Lạc đáp là không cần.

Vân Phàm thầm nghĩ:

- Được rồi, ta biết nhà ngươi có chút tài đọc sách. Bút ký của ta ghi chép ba phù văn luyện chế, không phải chỉ đọc là xong, nó cần dùng tinh thần lực liên tục ngưng diễn để luyện tập, cần nắm bắt rõ ràng. Ngươi nói không có chỗ nào khó hiểu, ngươi đọc sách một lần là nhớ, bút ký cũng vậy, nhưng chẳng lẽ luyện chế phù văn cũng học thuộc lòng được sao? Ngươi là thân sao?

Đây là những lời Vân Phàm muốn hỏi nhưng không nói nên lời, bởi vì nàng chỉ là một phụ đạo viên chứ không phải giáo đạo viên, chỉ có thể phụ trách phụ đạo.

Bình thường gặp học đồ không chủ động hỏi han thì phụ đạo viên nên vui mới đúng, vì vừa đỡ mệt vừa kiếm thêm điểm. Nhưng Vân Phàm không vui nổi, không biết là vì thái độ hay hành động của Trần Lạc có vấn đề, dù sao nàng rất khó chịu. Nói đến thái độ thì cách Trần Lạc hành xử rất bình thường, không phớt lờ, không để ý, không vừa hỏi vừa đáp. Nhưng Vân Phàm cứ cảm thấy Trần Lạc qua loa với mình.

Vì trách nhiệm với học đồ nên Vân Phàm nhắc khéo:

- Trần Lạc, ta biết ngươi rất có hứng thú với tri thức, phong phú kiên thức lý luận đúng là giúp ích cho học tập hơn. Nhưng luyện bảo dù sao cần tự tay luyện chế, mỗi phù văn cần luyện tập rất nhiều lần mới chính xá ngưng diễn ra.

Trần Lạc vừa đọc bút ký luyện chế vừa thuận miệng đáp:

- Ừm! Đa tạ, ta đã biết.

Vân Phàm kiềm không được rất muốn gào lớn lên.

Vân Phàm thầm nghĩ:

- Ngươi đừng chỉ nói miệng, hãy luyện đi!

Nhưng cuối cùng Vân Phàm chỉ mím môi, cái kiểu gào thét này không phải việc thụ nữ nên làm. Có lẽ vì lòng áp lực nhiều cảm xúc mặt trái nên Vân Phàm thấy nhứ đầu.

Mỹ U U ở bên cạnh ngây thơ hỏi:

- Vân Phàm học tỷ, sắc mặt của tỷ kém quá, thân thể khó chịu sao?

- Không... Không có gì.

Vân Phàm vịn trán, cảm giác như đầu bị người cầm búa gõ.

- Nàng khỏe không?

Trần Lạc cũng nhận ra sắc mặt Vân Phàm không bình thường, hỏi:

- Có bị nặng không?

Trần Lạc không hỏi còn đỡ, nghe xong đầu Vân Phàm càng nhức hơn.

Vân Phàm vịn trán, buồn bực nói:

- Ngươi hỏi ta có nặng không? Ta sắp bị ngươi chọc tức chết!

Trần Lạc mờ mịt:


- Hình như ta không làm gì chọc nàng?

Bộ dạng Trần Lạc ngây thơ vô số tội.

- Ngươi... Ngươi đúng là tên... Tên khốn!

Gần đây Vân Phàm rất bực mình, buồn bực đến nỗi thục nữ trang nhã như nàng kiềm không được muốn chửi thề. Trần Lạc đáng ghét chọc người tức chết. Cái gì đây? Lúc trong Tàng Thư tháp nàng có ý tốt muốn giúp đỡ nhưng Trần Lạc từ chối thì thôi, bây giờ qua Luyện Bảo tháp, nàng là phụ đạo viên của hắn, một lần nữa có ý tốt muốn giúp, tuy Trần Lạc không từ chối nhưng qua loa nàng.

Đúng vậy, là qua loa.

Vân Phàm nghe ra Trần Lạc qua loa nàng, cảm giác như... Như là nàng nhiều chuyện làm phiền hắn. Mỗi lần Vân Phàm nhớ đến thái độ của Trần Lạc là rất bực mình, áp lực, rất m uốn đánh người.

Cho nên khi gặp Tuần lão sư trong Luyện Bảo tháp, nghe lão sư hỏi về tình huống Trần Lạc thì nàng không chút nương tình nói xấu hắn là kẻ cuồng vọng, tự kiêu.

- Nửa tháng nay bạn học Trần Lạc không hỏi ta một vấn đè nào, mỗi ngày hắn ở trong Bảo Thư các đọc các loại btú ký.

- À.

Tuần lão sư là một lão sư có tuổi nghề lâu năm, là cao cấp luyện bảo sư tạo nghệ thâm sâu, có uy vọng rất cao trong Luyện Bảo tháp. Luyện bảo sư đẳng cấp như Tuần lão sư thường có môn sinh đắc ý của mình, nhưng gã thì không. Không phải Tuần lão sư không muốn tìm, gã luôn kiếm một học đồ có thiên phú đặc biệt để dốc hết tài học suốt đời ra dạy. Bất đắc dĩ Tuần lão sư chờ một năm lại một năm qua đi nhưng không tìm được.

Trong cuộc thi luyện bảo học đồ, Trần Lạc để lại ấn tượng rất sâu cho Tuần lão sư. Kiến thức lý luận không gì sánh kịp, nhưng đó là lý luận, luyện bảo cần thực tiễn, dùng tinh thần lực một lần lại một lần luyện tập nhiều phù văn luyện chế phức tạp huyền diệu.

- Chẳng lẽ ngươi không khuyên nhủ hắn sao? Đạo luyện bảo tuy tri thức lý luận quan trọng nhưng điều quan trọng hơn hết là nắm giữ luyện chế phù văn.

Vân Phàm cảm thấy rất oan:

- Tuần lão sư, ta đã nhắc nhưởn hưng hắn không nghe, ngoài miệng bảo biết rồi sau đó tiếp tục đọc những bút ký kia.

- Ngươi không cho hắn bút ký sao?

- Tuần lão sư, từ ngày đầu tiên ta đã dưa bút ký của mình cho hắn.

- Vậy tại sao hắn còn đi Bảo Thư các đọc bút ký khác?


Vân Phàm khóc không ra nước mắt nói:

- Hắn bảo đã đọc hết bút ký của ta và... Không có chỗ nào khó hiểu.

- Đọc bút ký và sách khác nhau, sách là đẻ xem, btú ký là để luyện.

- Ta đã nói thế với hắn, nhưng hắn không nghe.

- Vậy sao? Chẳng lẽ lại là một sách?

Tuần lão sư vẫy tay, Vân Phàm chào từ biệt.

Chờ Vân Phàm rời đi, Tuần lão sư khẽ thở dài:

- Ài.

Tuần lão sư vốn tưởng Trần Lạc là hạt giống tốt, nếu hắn biểu hiện ra thiên phú kinh người trong giai đoạn học đồ thì gã sẽ suy nghĩ xem có nhận hắn làm đồ đệ không. Tuần lão sư chẳng ngờ Trần Lạc là con một sách mắt mọc trên đỉnh đầu, hèn gì tri thức lý luận phong phú như vậy, chắc mấy năm nay hắn toàn đọc sách.

Chợt vang tiếng đập cửa.

Cốc cốc cốc!

Một đệ tử bước vào nói:

- Tuân lão sư, Cổ lão sư kêu người đi phòng chứng thực một chuyến.

- Đã biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận