Thiên Vu

La Phù, Mộc Nha đến Trung Ương Thử Luyện tháp đón người thấy tình hình này thì không dám nhúc nhích, hai người nâng cáng đứng ngây như phỗng, không biết nên làm sao. Cách đó không xa, Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu bị tình hình này làm giật mình. Các đệ tử ngũ giai đến đón Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh cũng nhíu chặt mày. Bọn họ la đệ tử cũ đã nhập học ba, bốn năm, xem như có kiến thức rộng nhưng lần đầu thấy trường hợp mười chín Vinh Diệu đoàn đến bắt một người.

Đám người cùng nhìn hướng cửa đá tầng thứ chín tháp hình phạt. Khi cánh cửa mở ra, hai hình phạt viên định vào trong nâng Trần Lạc ra nhưng đi tới cửa thì ngây người, biểu tình hoảng hốt, mắt trợn to, líu lưỡi. Trông bộ dáng hình phạt viên như thấy chuyện gì rất khó tin, ngạc nhiên chết đứng.

A?

Có chuyện gì?

Mọi người khó hiểu.

Một đội trưởng hình phạt viên thúc giục:

- Hai ngươi làm sao vậy? Mau dìu người ra.

Một hình phạt viên chỉ vào trong, lắp bắp:


- Hắn... Hắn tự đi ra.

Tự mình đi ra.

Mọi người nghe hình phạt viên nói thì rất giật mình. Đây là tầng thứ chín tháp hình phạt, hình phạt trận pháp rất khủng bố. Bị nhốt trong đó một ngày đủ làm người ta tan vỡ, Trần Lạc thì bị nhốt hơn bảy mươi ngày. Trần Lạc còn bị nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình bao phủ, ba tầng hình phạt trút xuống làm sao tự mình đi được?

Có thể không?

Mọi người không dám tin, bọn họ nhìn cửa đá tầng thứ chín tháp hình phạt. Hai hình phạt viên ra ngoài cho mọi người thấy một người chậm rãi bước ra. Đó là thanh niên thân hình mảnh khảnh, mặc áo lam, trông khá yếu đuối. Khuôn mặt thanh tú không mấy đẹp trai, đẹp giống con gái.

Đây là một người rất yếu đuối, mềm mại như nước, khiến người kiềm không được thấy tội nghiệp, đây là cảm giác đầu tiên của mọi người. Có nhiều người lần đầu thấy Trần Lạc, bọn họ không thể tin thanh niên áo lam trông yếu đuối, mảnh mai như nữ nhân này một chiêu Sư Hống Khiếu chấn thương ba, bốn ngàn người. Làm người ta kinh hoàng hơn là Trần Lạc thong dong bước ra khỏi tầng thứ chín tháp hình phạt.

Toàn thân bình yên vô sự, đừng nói tê liệt, co giật, chật vật gì, sắc mặt của Trần Lạc rất bình thường, hồng hào. Áo lam sạch sẽ không dính một hạt bụi, sợi tóc không rối.

Cái này đâu giống người bị nhốt trong tầng thứ chín tháp hình phạt hơn bảy mươi ngày? Càng như người mới hấp thu nhiều linh khí quý giá trong linh Vân tháp!

tầng thứ chín tháp hình phạt, thân chịu nghiệp hỏa hình, khổ thiền hình hơn bảy mươi ngày, làm sao Trần Lạc không bị chút ảnh hưởng nào? Những hình phạt này đều tập trung vào linh hồn, không ai chịu nổi.

Nếu không thấy tận mặt thì không ai dám tin hình ảnh này là thật, dù bây giờ chứng kiến vẫn có nhiều người không tin. Cảm giác như thấy có người cõng một ngọn núi chạy nước rút, rất là khó tin. Sự trái ngược rõ rệt, bề ngoài yếu đuối, mềm như nước, yếu như cừu, nhưng người này bình yên vô sự không nhiễm một hạt bụi trần bước ra khỏi tầng thứ chín như thể người bị bắt nhốt hơn bảy mươi ngày không phải là hắn. Tại sao như vậy? Mọi người đặt dấu hỏi trong lòng. Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu liếc nhau, rát là giật mình. Hai nàng rất muốn biết tại sao Trần phú ông bị nhốt trong tầng thứ chín Đường Cao hơn bảy mươi ngày mà không bị gì, quá ngạc nhiên.

Trần Lạc bước ra, khuôn mặt hơi nhu, chân mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm liếc mọi người như đang thắc mắc tại sao chỗ này tụ tập nhiều người.

- Ngươi là Trần Lạc đúng không?

Vu sư cao cấp đệ tử ngũ giai của Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Phùng Vĩnh Phong nhìn Trần Lạc chằm chằm.

Phùng Vĩnh Phong nói:


- Hai tháng trước ngươi đánh ba trăm thành viên Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn ta trước cửa Long Xà viện, khiến một trăm sáu mươi hai bị thương nặng, hai trăm lẻ bốn người bị thương nhẹ, tổn hại một trăm bảy mươi hai bảo y, bảo khí, làm Vinh Diệu đoàn chúng ta tổn thất hơn bảy mươi vạn linh thạch. Ngươi có nhận món nợ này không?

- Trần Lạc, ngươi đánh bị thương hơn bốn trăm thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn chúng ta, khiến ba trăm người bị thương nhẹ, hơn một trăm người bị thương nặng. Tổn hại ba trăm bảo y, bảo khí, làm Vinh Diệu đoàn chúng ta tổn thất một trăm hai mươi vạn linh thạch, chúng ta nên tính sổ món nợ này.

- Ngươi đánh bị thương hơn năm trăm thành viên Thiên Cương Vinh Diệu đoàn chúng ta, khiến hơn bốn trăm người bị thương nhẹ, một trăm người bị thương nặng. Tổn hại bốn trăm bảo y, bảo khí. Làm Vinh Diệu đoàn chúng ta tổn thất hai trăm vạn linh thạch...

Vu sư cao cấp mười chín Vinh Diệu đoàn dẫn đọi đến lần lượt liệt kê tổn thất của Vinh Diệu đoàn, tiền thuốc men, phí tinh thần tổn thất, tu sửa bảo khí, bảo y tổng cộng lại hơn ba, bốn ngàn vạn linh thạch. Đám người xung quanh líu lưỡi nghe. Đánh lộn bồi thường là quy định cũ trong Trung Ương học phủ, nhiều học viên mới nhập học dựa vào thực lực cường đại rất là cuồng. Khi đánh đệ tử cũ bị Trung Ương học phủ xử phạt là chuyện nhỏ, sau khi ra khỏi tháp hình phạt phải đối diện Vinh Diệu đoàn của đệ tử cũ, một khi bị bắt đi sẽ bị đánh bầm dập, còn phải bồi thường chi phí khổng lồ.

Bất cứ ai đều không tránh được chuyện này, trừ phi núi dựa của ngươi đủ cường đại đến đè ép được Vinh Diệu đoàn đối phương. Không ai biết Trần Lạc có chỗ dựa không, nhưng dù có, dù chỗ dựa cường đại đến mấy có thể trấn được một Vinh Diệu đoàn nhưng không đè ép được mười chín Vinh Diệu đoàn. Sẽ không có Vinh Diệu đoàn nào đứng ra bênh Trần Lạc, vì điều này nghĩa là đắc tội mười chín Vinh Diệu đoàn. Vì một Trần Lạc kiếm mười chín kẻ thù Vinh Diệu đoàn, cuộc mua bán này rất lỗ.

Từ khi Trần Lạc ngưng tụ ra Đại Nhật linh nguyên có khá nhiều Vinh Diệu đoàn muốn mời hắn tham gia, nhưng ai đều biết trong trận chiến Long Xà viện hắn đắc tội rất nhiều người. Kêu Trần Lạc tham gia Vinh Diệu đoàn tương đương với đối địch những người đó. Có mấy cao tầng Vinh Diệu đoàn hứng thú với Trần Lạc, nhưng thấy mười chín Vinh Diệu đoàn bao vây hắn thì bọn họ đành tiếc nuối từ bỏ.

Mạc Bắc rất kính nể Trần Lạc gan góc, định đi ra bênh hắn nhưng bị mấy đệ tử ngũ giai ngăn cản.

- Mạc huynh đệ, chuyện này chúng ta đừng nhúng tay vào. Theo tin tức ta có được không chỉ mười chín Vinh Diệu đoàn muốn tính sổ với Trần Lạc.

Mạc Bắc nghi hoặc hỏi:

- A?


- Họ Trần quá cuồng, trong trận chiến Long Xà viện ai bị hắn đánh thương đều phải quỳ dưới đất. Hành động của hắn chọc nhiều người tức giận, có mấy đại Vinh Diệu đoàn trong học phủ muốn mời Trần Lạc tham gia nhưng vì hắn đắc tội nhiều người cuối cùng đành bỏ qua chuyện này.

Trần Lạc nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra chút hoảng sợ, không một chút nào.

Trần Lạc nhìn mọi người, thản nhiên nói:

- Nếu ta không đưa thì sao?

- Không dám!

- Không đưa? Ngươi thử xem!

- Dám đánh bị thương người Vinh Diệu đoàn chún ta, hôm nay cho ngươi không ra ngoài được!

Người mười chín Vinh Diệu đoàn áp sát, bao vây Trần Lạc kín không kẽ hở. Xem bộ dáng thì Trần Lạc dám nói một chữ không là bọn họ sẽ bắt hắn đi ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận