Thiên Vu

- Hắn ở gần đây, chắc chưa đến Hắc Vụ đầm lầy. Mọi người hãy cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm lập tức khởi động lệnh bài thí luyện chạy ngay.

Hiên Viên Đồng dẫn đám người đi một lúc sau quả nhiên thấy một bóng người trên sườn núi trước mặt. Người đó ngồi chéo chân trên tảng đá, trước mặt chất đống củi lửa đang nướng thịt ma thú nào đó.

Vị Tiểu Yêu nhìn giữa sườn núi, kích động hỏi:

- Là hắn sao?

Vì đối phương gia cố tiểu mê vụ trận pháp nên Vị Tiểu Yêu không thể khẳng định.

- Nếu lệnh bài thí luyện của Thiên Vương Lão Tử không thay đổi thì đúng là hắn.

Vị Tiểu Yêu nghe vậy liền xông lên, quát to:

- Tên khốn chết tiệt, rốt cuộc để cô nãi nãi bắt được ngươi!

Trần Lạc dựa vào vách đá nướng thịt ăn, nghe tiếng hét thì giương mắt nhìn. Trần Lạc thấy có người lao hướng mình, thầm thắc mắc, tập trung nhìn kỹ. Má ơi, là Vị Tiểu Yêu đây mà. Trần Lạc nhìn đám người phía sau, Lạc Anh cũng có mặt.

- Tên khốn chết tiệt, cô nãi nãi tìm ngươi mấy tháng trời!

Vị Tiểu Yêu đáp xuống cách Trần Lạc ba thước, tức giận trừng hắn. Nếu ánh mắt không có giết người thì Trần Lạc đã phun máu.

Trần Lạc không đáp, lòng thầm thắc mắc.

Trần Lạc thầm nghĩ:

- Ta đã gia cố tiểu mê vụ trận pháp làm sao Vị Tiểu Yêu nhận ra được? Không thể nào!


Trần Lạc rất tự tin vào trận pháp của mình, hắn không cho rằng Vị Tiểu Yêu nhận ra thân phận thật.

Trần Lạc gia cố trận pháp biến thanh, hỏi:

- Có lẽ mỹ nữ đã nhận sai người?

Hơn một trăm người đáp xuống, Trần Lạc giương mắt nhìn thấy người quen như Lạc Anh, Diệp Thiển Tâm, còn lại rất lạ mặt.

Vị Tiểu Yêu lên tiếng:

- Đừng giả bộ, ta biết ngươi là tên khốn tự xưng Thiên Vương Lão Tử!

Trần Lạc càng khó hiểu, hắn không biết Vị Tiểu Yêu làm cách nào biết hắn là Thiên Vương Lão Tử. Trong Thiên Ki Tiểu linh giới có nhiều người gia cố mê vụ trận pháp, làm sao Vị Tiểu Yêu nhận ra được một mình Trần Lạc? Còn biết hắn ở đây? Trần Lạc tự hỏi tạo nghệ lĩnh vực trận pháp, bẩm sinh cảm giác với trận pháp cũng không thể qua mê vụ trận ghi nhớ ai.

Trần Lạc nghiêm túc hỏi:

- Sao nàng nhận ra ta được? Làm sao tìm thấy ta?

Vì gia cố trận pháp biến thanh nên giọng Trần Lạc khào khào, tuy nhiên hắn nói xong liền biết hỏng bét. Trần Lạc biết hồ ly trong du nhạc viên là Vị Tiểu Yêu, nàng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhìn bộ dáng đám người này rõ ràng đến tính sổ với hắn.

Quả nhiên, Trần Lạc hỏi xong Vị Tiểu Yêu liền chỉ vào gã, quát to:

- Tốt! Quả nhiên là ngươi! Khốn kiếp, ngươi biết cô nãi nãi là ai không?

Trần Lạc không đáp.

Vị Tiểu Yêu tức giận quát:

- Mấy tháng trước long pưhượng hí châu, cô nãi nãi ta đặt cược nụ hôn. Kết quả tên khốn nhà ngươi gặp vận may từ trên trời rơi xuống nhặt được tú cầu. Cô nãi nãi cho ngươi một nụ hôn nhưng tên khốn không muốn, sau này ngươi vì từ chối phá hỏng quy tắc du nhạc viên, bị mọi người truy sát, cô nãi nãi vì cứu ngươi lại hiến hôn ai ngờ ngươi vẫn từ chối. Ngươi làm hại cô nãi nãi mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho người khác. Hôm nay cô nãi nãi phải lột da ngươi ra!

Vị Tiểu Yêu định ra tay dạy Thiên Vương Lão Tử một bài học thì bị Lạc Anh ngăn cản.

- Anh Tử, ngươi làm cái gì!?

- Ngươi vội gì? Để ta nói chuyện với hắn.

Lạc Anh chậm rãi bước tới, mái tóc dài đỏ rực nhẹ bay lên, sợi tóc vuốt ve khuôn mặt cực kỳ quyến rũ, đôi mắt hút hồn người liếc Trần Lạc.

Lạc Anh vừa cắn hạt dưa vừa hỏi:

- Này, ngươi là tên khốn tự xưng là Thiên Vương Lão Tử đúng không? Nói đi, tại sao lúc trước từ chối nụ hôn của Tiểu Yêu nhà chúng ta? Có phải vì lúc đó Tiểu Yêu gia cố huyễn tượng trận pháp, ngươi sợ mặt nàng xấu? Bây giờ thấy mặt thật Tiểu Yêu rồi ngươi nghĩ sao? Rất đẹp đúng không? Đã động lòng sao? Có hối hận không?

- Bởi vì ngươi từ chối báo hại Tiểu Yêu nhà chúng ta không mặt mũi sống, nay toàn học phủ đều biết Tiểu Yêu chu động hiến hôn hai lần đều bị từ chối. Ngươi bảo Tiểu Yêu nhà chúng ta làm sao đây?

Khóe môi Lạc Anh cong lên nụ cười nghiền ngẫm, tiếp tục bảo:

- Vì vậy bây giờ Tiểu Yêu nhà chúng ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Giờ trước mặt ngươi có hai con đường, hoặc là trả lại hai nụ hôn cho Tiểu Yêu nhà chúng ta, hoặc cởi sạch đồ chạy một vòng học phủ.


- Lạc Anh chết tiệt, ta hôn hắn làm gì? Ngươi đừng nói bậy!

Vị Tiểu Yêu sớm đoán được Lạc Anh mà chạy tới là không có chuyện tốt, quả nhiên.

Lạc Anh mặc kệ Vị Tiểu Yêu, hỏi:

- Các tỷ muội cảm thấy ta nói có đúng không?

- Quá đúng. Tiểu Yêu, tên này thiếu ngươi hai nụ hôn, hôm nay phải bắt hắn trả lại!

- Dám từ chối Tiểu Yêu chúng ta, hôm nay phải bắt hắn trả giá đắt. Hoặc trả nụ hôn cho Tiểu Yêu hoặc cởi trần chạy khắp học phủ!

Lạc Anh cười tươi như hoa:

- Quần chúng ánh mắt sáng suốt, bạn học Tiểu Yêu, hãy nghe theo đi.

Đám người Lý Bộ Đông, Thương Đông Lai đứng gần đó nhìn trân trân, thầm than Lạc Anh quá yêu diễm, nam nhân bình thường không chống cự nổi.

Các nữ đệ tử vui cười, trêu chọc làm Vị Tiểu Yêu quê quá tức giận.

Vị Tiểu Yêu quát to:

- Các ngươi làm ta tức chết! Hôm nay ta tìm hắn tính sổ, là tính sổ nghe chưa? Là tính sổ!

Vị Tiểu Yêu nhìn Trần Lạc chằm chằm, tức giận quát:

- Tên khốn kiếp, đều tại ngươi, ta muốn lột da ngươi ra!

Vị Tiểu Yêu định cào Trần Lạc, ai ngờ mới nhúc nhích đã bị Lạc Anh ngăn lại.

- Lạc Anh chết tiệt, ngươi muốn làm gì?

Vị Tiểu Yêu vùng vẫy nhưng không phải đối thủ của Lạc Anh, nàng lấy hồng lăng ra quấn quanh Vị Tiểu Yêu.


- Chết tiệt, ngươi trói ta lam gì? Thả ta ra!

Vị Tiểu Yêu bị chọc tức chết, nàng rất hối hận mang Lạc Anh đến Thiên Ki Tiểu linh giới.

Lạc Anh mặc kệ Vị Tiểu Yêu, tới gần Trần Lạc, hỏi:

- Này tiểu ca nhi, Tiểu Yêu đã bị ta khống chế, ngươi chọn hôn hay lõa?

Trần Lạc ngồi trên tảng đá, nướng ma thú, thấy buồn cười. Trần Lạc biết Lạc Anh thích đùa nhưng không ngờ cô nương này chơi dai như vậy.

Trần Lạc cười nói:

- Chuyện này đã qua lâu rồi thì thôi đi, hơn nữa...

Lạc Anh cắt ngang:

- Cái gì mà thôi? Ngươi có ý gì? Lúc trước ngươi từ chối là thông cảm được, dù gì Tiểu Yêu gia cố trận pháp. Bây giờ Tiểu Yêu nhà chúng ta đứng trước mặt người, không gia cố trận pháp gì mà ngươi vẫn từ chối? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Tiểu Yêu nhà chúng ta thật sự xấu xí sao? Ngươi thà chọn cởi trần cũng không muốn hôn Tiểu Yêu? Ngươi... Ta không biết nên nói gì với ngươi đây. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì Tiểu Yêu nhà chúng ta làm sao sống?

Lạc Anh ra vẻ đau lòng, đám người xung quanh ôm bụng cười. Vị Tiểu Yêu tức run người, phát ra ánh sáng nhấp nháy điên cuồng nhưng không thể thoát khỏi bảo khí hồng lăng của Lạc Anh.

Vị Tiểu Yêu gào thét:

- Lạc Anh chết tiệt! Ta không để yên cho ngươi! Ngươi không thả ta ra là ta nghỉ chơi với ngươi!

- Này Tiểu Yêu, ngươi đừng tức giận, ta là vì tốt cho ngươi. Chờ chút, hôm nay tỷ tỷ sẽ phân xử cho ngươi.

Lạc Anh vừa nói vừa đẩy Vị Tiểu Yêu tới.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận