Thiên Vu

Trần Lạc kinh ngạc mình hôn mê quá dài, Ngụy đại tổng quản và Bạch Huấn Quang thì ngạc nhiên về cảm xúc, thái độ của hắn. Hai người nghĩ một kẻ kiệt ngạo không bất thuần, ai bì nổi bị ông trời thẩm phán mất hết tu vi, sau khi thức tỉnh khả năng chịu đựng yếu sẽ không chịu nổi đả kích đó, dù năng lực chịu đựng mạnh thì tâm tình sẽ rất sa sút. Còn Trần Lạc khi tỉnh dậy đừng nói muốn chết, tâm tình chán nản, hắn thậm chí không thèm buồn bực. Trừ thấy bất ngờ về thời gian mình hôn mê ra trên mặt Trần Lạc không biểu lộ cảm xúc dao động khác, như thể người bị ông trời thẩm phán mất hết tu vi không phải hắn mà là người khác.

Thật là kỳ lạ hết sức.

Chẳng lẽ Trần Lạc không biết mình mất hết tu vi rồi?

Có lẽ vậy, nếu không thì tuổi Trần Lạc còn trẻ sao chịu nổi đả kích lớn như vậy?

Ngụy đại tổng quản đang do dự có nên nhắc nhở Trần Lạc không bỗng thấy không ổn. Lỡ như Trần Lạc thật sự không phát hiện, bây giờ Ngụy đại tổng quản nêu ra rồi hắn lẩn quẩn trong lòn thì rắc rối. Nhưng sớm muộn gì Trần Lạc sẽ phát hiện chuyện này. Phải làm sao đây?

Đang lúc Ngụy đại tổng quản do dự thì Trần Lạc ngừng bước, nói cảm ơn Bạch Huấn Quang cứu mạng.

Thấy Trần Lạc định đi, Bạch Huấn Quang khuyên nhủ:

- Trần Lạc, tuy vết thương của ngươi đã ổn định nhưng còn rất suy yếu, lão hủ khuyên ngươi tĩnh dưỡng trong đây ít ngày rồi đi, được không?

Trần Lạc biết rõ linh hải của hắn có công hiệu sinh sôi không dứt, hắn không sợ bị thương ra sao. Nhưng mấy tháng qua Bạch Huấn Quang luôn giúp đỡ chữa trị, Trần Lạc không thể không nể mặt Bạch lão. Trần Lạc gật đầu xin Bạch Huấn Quang cho mình một gian phòng yên tĩnh.

Bạch Huấn Quang đưa Trần Lạc vào phòng yên tĩnh rồi trở ra.


Ngụy đại tổng quản nhỏ giọng nói:

- Bạch lão, ta cảm thấy Trần Lạc đã cảm giác được gì, hắn ở trong phòng chắc chắn muốn thăm dò tình huống của mình. Nếu Trần Lạc phát hiện mất hết tu vi thì...

Bạch Huấn Quang không trả lời, đứng trong sân nhìn chằm chằm gian phòng yên tĩnh, trầm ngâm.

Ngụy đại tổng quản đoán đúng, Trần Lạc đúng là muốn một mình yên lặng điều tra tình huống cụ thể của mình. Chẳng qua Trần Lạc không lo tu vi của mình, vì hắn khẳng định tu vi không bị đại thương thiên thẩm phán đánh tan.

Trần Lạc chỉ có thể khẳng định nhiều thành tựu mình tu luyện không tán loạn còn lại hắn không rõ ràng, cho nên Trần Lạc mới sốt ruột muốn điều tra.

Trong gian phòng yên tĩnh, Trần Lạc ngồi xếp bằng, mắt khép, ý chìm vào linh hải.

Trong linh hải không có gì thay đổi. Vẫn là sương trắng đen âm dương giao nhau như thế giới hỗn độn.

Linh hải không thay đổi nhưng thứ khác thì có.

Không thấy núi lửa biến dị đâu, thay thế là biển dung nham vô tận, thật sự vô tận. Nếu nói linh hải của Trần Lạc là một tiểu thế giới thì biển dung nham hầu như phủ lên tất cả mặt đất, dung nham đỏ thẫm sôi sục bốc bong bóng lửa, sương trắng cuồn cuộn. Cảm giác như bên dưới biển dung nham ẩn giấu hồng hoang cự thú tùy thời sẽ trồi lên.

Trần Lạc thử cảm ứng, có thể cảm ứng được, hơn nữa rõ ràng hơn núi lửa biến dị trước kia. Nhưng Trần Lạc chỉ cảm ứng được, muốn khống chế, chúa tể dung nham lửa thì rất khó khăn. Bởi vì Trần Lạc cảm giác bó tay với dung nham lửa, như cánh tay vốn thuộc về mình bỗng nhiên tê dại, muốn dùng sức nhưng không được.

Trước kia Trần Lạc đã cảm thấy biến dị chi linh có ý thức riêng, bây giờ cảm giác đó càng sâu sắc.

Lúc đại thương thiên thẩm phán là hắn cố ý khiến biến dị chi linh nhảy ra thiên nhiên.

Nhưng nhảy ra thiên nhiên là khái niệm gì thì Trần Lạc rất mơ hồ.

Trần Lạc không biết biến dị chi linh nhảy ra thiên nhiên sẽ có hậu quả gì.

Tuy bây giờ Trần Lạc muốn chúa tể biến dị chi linh là rất khó khăn nhưng không nằm ngoài dự đoán của hắn, ít nhất biến dị chi linh vẫn thuộc về hắn. Chỉ bằng vào điều này, Trần Lạc có tự tin cướp về quyền chúa tể biến dị chi linh.

Nếu nói biến dị chi linh biến đổi nằm trong dự đoán của Trần Lạc thì ba phân thân thay đổi hoàn toàn làm hắn bất ngờ.

Ba phân thân là Trần Lạc dùng cách thập cẩm luyện chế ra, trong đó có máu chính hắn luyện chế huyết trận, nhiều tài nguyên, bảo khí luyện chế, còn lợi dụng thiên nhiên huyền diệu nguyên lực luyện chế, tóm lại rất phức tạp. Luyện đến cuối cùng bản thân Trần Lạc cũng không biết luyện ra cái gì.


Khi độ đại thương thiên thẩm phán Trần Lạc khiến ba phân thân lợi dụng lỗ hổng dung nhập vào hố đen. Cách làm là do tên khốn kiếp lợi dụng thủ đoạn gì đó khiến Trần Lạc đang độ kiếp có cảm giác quen thuộc rồi ngộ ra. Giống như nhảy ra thiên nhiên, Trần Lạc không hiểu biết nhiều về hố đen, chỉ có khái niệm sơ.

ba phân thân dung nhập hố đen bây giờ xuất hiện trong linh hải, hình dạng rất lạ, là ba vòng xoáy đen như mực. Ba phân thân tựa như ba cái hố đen chậm rãi xoay tròn, nhìn rợn tóc gáy.

Trần Lạc cảm ứng thì còn được, nhưng giống như với biến dị chi linh, hắn bất lực điều khiển ba phân thân. Điều này nghĩa là ba phân thân vẫn thuộc về Trần Lạc nhưng hắn không thể tùy ý chúa tể.

Thứ này rốt cuộc là cái gì?

Còn là phân thân sao?

Trần Lạc không rõ ràng, hắn cẩn thận cảm ứng, không chỉ thấy bất lực mà còn chóng mặt váng đầu.

Trần Lạc không nghĩ nhiều, vì có tồn tại làm hắn quan tâm nhất, đó là linh tượng.

Khi độ đại thương thiên thẩm phán Trần Lạc dùng một giọt thiên nhiên mẫu nguyên chi tinh làm gốc, chấp dương, chưởng ngũ hành, luyện thái cực, ngưng tụ linh tượng.

Trần Lạc chắc chắn cuối cùng đã ngưng tụ ra linh tượng, hắn cũng cảm ứng được nó.

Nhưng linh tượng ở đâu?

Bình thường bất cứ vu sư nào tu luyện ra nhiều thành tựu sẽ lấy hình dạng linh xuất hiện trong linh hải, ví dụ linh luân, huyết mạch, ấn ký, thậm chí luyện hóa bảo khí cũng sẽ xuất hiện ở hình dạng linh. Biến dị chi linh, ba phân thân của Trần Lạc đều như vậy, linh tượng đương nhiên không khác gì.

Nhưng khiến Trần Lạc thấy lạ là rõ ràng hắn cảm ứng được linh tượng tồn tại nhưng hình dạng linh tượng là gì?


Ở đâu?

Cảm ứng, cẩn thận cảm ứng, hình như ở bên trên nhưng sao không thấy gì?

Không có, vẫn không có bất cứ hình thái nào.

Trần Lạc càng cảm ứng càng thấy kinh dị, bởi vì linh tượng cho hắn cảm giác bất lực còn nhiều hơn biến dị chi linh, ba phân thân. Điều này khiến Trần Lạc thắc mắc đã ngưng tụ ra loại linh tượng gì.

Càng không cảm ứng được linh tượng thì Trần Lạc càng khó chịu, mà hắn khó chịu là sẽ điên cuồng.

Khi Trần Lạc điên lên là con người cực đoan.

Vì vậy Trần Lạc bất chấp tất cả cảm ứng. Theo Trần Lạc cảm ứng sâu hơn, cảm giác bất lực càng khủng khiếp, đàn áp ý thức hắn run rẩy.

Không biết qua bao lâu, bất chợt ý thức Trần Lạc như bị sét đánh, tê liệt không chịu nổi, cảm giác kỳ lạ ập đến, như là... Cự thú viễn cổ ngủ say bỗng bừng tỉnh.

Thật là loại cảm giác này.

Đang lúc Trần Lạc thấy nghi ngờ thì trên linh hải xuất hiện hai cái lỗ, thật sự là trên bầu trời có hai cái hố sâu, một đen một trắng như đôi mắt khủng bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận