Thiên Vu

Hoàng Vĩ Đông lạnh lùng cười:

- Nếu ta không đoán sai thì ngươi là Diệp Thanh đúng không?

- Nếu ngươi đã nghe tên bản tiểu thư thì càng tốt. Trương Hoài, Tạ Bằng đâu? Kêu hai người đó đến, hôm nay ta muốn nhìn xem hai đứa không biết sống chết có dám càn rỡ trước mặt ta không?

Diệp Thanh dứt lời, từ giữa sườn núi phát ra tiếng cười giận dữ như sấm.

- Ha ha ha ha ha ha! Lớn lối quá vậy? Không sợ gió lớn làm thụt lưỡi sao?

Hai bóng người từ giữa sườn núi lao nhanh đến, chớp mắt đã tới nơi, chính là Hạ Mạt, Tạ Bằng.

- Hai ngươi là Trương Hoài, Tạ Bằng?

- Ta là Trương Hoài.

Trương Hoài bước lên một bước, liếc Đinh Tử Hiên và hơn mười Thiên Hạ học phủ đứng gần đó, ánh mắt chuyển hướng Diệp Thanh.

Trương Hoài cười nói:

- Nàng là Diệp Thanh của Tiểu La Thiên học viện không thi đậu Trung Ương học phủ nên chuyển sang Thiên Hạ học phủ đúng không?


- Trung Ương học phủ có gì ghê gớm? Diệp Thanh ta không để mắt tới nó.

Trương Hoài cười khẩy nói:

- Vậy sao?

- Ngươi cho rằng trở thành đệ tử Trung Ương học phủ là vô địch thiên hạ sao? Thật là ếch ngồi đáy giếng! Cho ngươi biết, hôm nay Diệp Thanh ta muốn dạy thiên tài Trung Ương học phủ nhà ngươi một bài học!

Diệp Thanh nói đánh liền đánh, không nói nhiều lời trực tiếp nhảy lên cao phát ra linh lực công kích. Chớp mắt Diệp Thanh, Trương Hoài đánh nhau tưng bừng.

Dù là Phi Hồng học viện hay Tiểu La Thiên học viện đều hồi hộp nhìn cuộc chiến, vì bọn họ biết trận chiến này cực kỳ quan trọng. Nếu thua chẳng những mất quyền tranh giành Kỳ sơn mà còn mất hết mặt mũi.

Trên Kỳ sơn không chỉ Tiểu La Thiên học viện, Phi Hồng học viện quan sát cuộc chiến mà còn có Tiểu Kim Câu học viện, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện. Năm học viện nổi danh Kim Thủy Vực đều đến đông đủ, chỉ khác là học tử nhiều hay ít.

Đối với năm học viện thì sự tồn tại của Kỳ sơn là một ngọn núi báu, không ai muốn mất đi. Bọn họ cũng biết rõ Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện, Tiểu La Thiên học viện, Tiểu Kim Câu học viện, Phi Hồng học viện mâu thuẫn từ lâu, lần này không chỉ tranh giành Kỳ sơn mà còn có tôn nghiêm, địa vị.

Bây giờ Phi Hồng học viện, Tiểu La Thiên học viện kêu chỗ dựa đến, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện, Tiểu Kim Câu học viện thì không bao nhiêu người cộng với không có cao thủ nào trợ trận, bọn họ thậm chí không có quyền lên tiếng.

Người dẫn đội Tiểu Kim Câu học viện là Vương Uy. Giờ phút này, Vương Uy căng thảng nhìn chằm chằm Trương Hoài, Diệp Thanh đánh nhau kịch liệt. Vương Uy kinh thán tu vi của hai người cao, thực lực mạnh không uổng là người của học phủ cao đẳng, siêu lợi hại.

- Vương học trưởng, chúng ta làm sao đây?

Vương Uy nói:

- Mới rồi ta kêu Khuê tử đi học viện kêu người rồi, giờ chúng ta không đủ số người, chờ cả đám đến thì cùng nhau đồng lòng hợp lực, dù bọn họ lợi hại đến mấy chúng ta cũng không sợ.

- Nhưng tình huống bây giờ không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau mà là so cao thủ, lỡ đánh thật thì dù chúng ta có nhiều người hơn cũng vô ích. Ngươi hãy nhìn Trương Hoài, Diệp Thanh đi, hai người đó thi triển chiêu thức ta không xem hiểu thì làm sao đánh với họ?

Dù không muốn nhưng phải công nhận sự thật này.

Vương Uy thở dài, gãi đầu nói:

- Cũng hết cách, nếu không thì làm sao?

- Hay chúng ta tìm Tiểu Ly học tỷ đi? Chắc chắn Tiểu Ly học tỷ sẽ không ngồi xem.

- Không được!


Vương Uy từ chối ngay, nói:

- Tiểu Ly học tỷ đã giúp chúng ta quá nhiều, không thể làm phiền nàng nữa. Giúp các học đệ đánh nhau giành địa bàn nếu đồn ra ngoài không tốt cho danh tiếng của Tiểu Ly học tỷ.

- Nhưng nếu Tiểu Ly học tỷ không ra mặt thì Tiểu Kim Câu học viện chúng ta xong rồi. Vương ca không biết, ta nghe nói mấy ngày trước Vũ Hóa Phi đã quay về.

- Vũ Hóa Phi? Là Vũ Hóa Phi tốt nghiệp từ Úy Lam học viện?

- Đúng là hắn. Lần này tranh giành Kỳ sơn liên quan đến danh tiếng của Úy Lam học viện, chắc Vũ Hóa Phi sẽ ra tay giúp đỡ.

Úy Lam học viện là học viện xếp hạng nhất Kim Thủy Vực, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy. Năm ngoái Úy Lam học viện ra Tiết Thường Uyển, Vũ Hóa Phi, năm nay có bốn người thành công thi đậu Trung Ương học phủ. Nếu Vũ Hóa Phi thật sự đến thì...

- Hình như Trục Lộc học viện cũng...

- Trục Lộc học viện?

Vương Uy ngẩn người hỏi:

- Chẳng lẽ Trục Lộc học viện cũng mời cao thủ? Gần hai năm nay hình như 31 không có đệ tử lợi hại gì đúng không?

- Đúng là không có, nhưng ta nghe nói Bạch Vân Phi của Trục Lộc học viện có một đường tỷ hình như là nhân vật rất lợi hại trong Trung Ương học phủ. Nghe đồn đường tỷ của Bạch Vân Phi đến Kim Thủy Vực chơi. Mới rồi Bạch Vân Phi còn đứng đó, ngươi xem, bây giờ không thấy đâu, có lẽ hắn đã đi tìm đường tỷ hỗ trợ.

- Nếu chút nữa Úy Lam học viện tìm Vũ Hóa Phi đến, Trục Lộc học viện thì mời đường tỷ của Bạch Vân Phi tới vậy chỉ còn lại Tiểu Kim Câu học viện là không ai giúp.

- Cái này...

Vương Uy suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định không làm phiền Tiểu Ly.


Vương Uy nói:

- Bọn họ có trợ thủ cũng được, không có cũng thế. Tiểu Kim Câu học viện chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì không chuyện gì không làm được. Nếu thật sự không thể thì đánh liều với bọn họ, dù là cọp cũng quyết bẻ gãy một cái răng cửa của nó.

Vương Uy nói lời này nâng cao sĩ khí, các học viên Tiểu Kim Câu học viện siết chặt nắm tay, mắt trợn to, nghiến răng. Vương Uy ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ xông lên chém giết với đám người này ngay.

Hai vu sư trung cấp Trương Hoài, Diệp Thanh đánh nhau khiến đám vu sư sơ cấp vây quanh quan sát được mở rộng tầm mắt. Đám vu sư sơ cấp vừa hưng phấn vừa khao khát, cũng sợ hãi. Làm nhiều người thấy nghi ngờ là Trương Hoài đến từ Trung Ương học phủ lại đánh ngang tay với Diệp Thanh của Thiên Hạ học phủ, hình như người này không làm gì người kia được.

Trong ấn tượng của mọi người chỉ cần bước qua cánh cửa Trung Ương học phủ ý nghĩa cá chép vượt long môn, từ nay tu vi tăng vọt. Nhưng tại sao thiên tài Trung Ương học phủ Trương Hoài không đánh lại Diệp Thanh đi học trong Thiên Hạ học phủ?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trương Hoài, Diệp Thanh đấu một chiêu giữa hư không, Trương Hoài khẽ rên té xuống đất, lùi bốn, năm bước mới đứng vững. Diệp Thanh cũng đáp xuống đất nhưng không thụt lùi, cuối cùng nàng thắng Trương Hoài một bậc.

- Trung Ương học phủ cũng chỉ có vậy, vô dụng, ta cứ tưởng ngươi lợi hại lắm.

Biểu tình Diệp Thanh kiêu ngạo, khinh thường nói:

- Đánh với bản tiểu thư lâu như vậy mà không làm gì ta được, ngươi có biết hai chữ mất mặt viết như thế nào không? Có mặt mũi tự xưng là thiên tài Trung Ương học phủ, cười chết người. Nếu không phải bản tiểu thư cố ý nhường thì đã sớm giẫm ngươi dưới chân.

Các học viên Tiểu La Thiên học viện reo hò cổ vũ Diệp Thanh, mỉa mai Trương Hoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận