Thiên Vu

Vạn Tinh Văn có thể gầy dựng danh tiếng hiển hách trên thế giới đương nhiên không phải hạng tầm thường. Hai tay Vạn Tinh Văn chắp vào nhau, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ màu trắng co rút, bên trong phát ra tiếng gầm khủng bố.

Lão nhân tóc bạc đứng trước cửa đại điện chậm rãi nói:

- Vạn Tinh Văn, ngươi xác nhận muốn triệu hoán nó ra?

Vạn Tinh Văn nghe vậy hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào lão nhân tóc bạc, cuối cùng từ bỏ. Vạn Tinh Văn biết lão nhân tóc bạc này không ai khác hơn là trưởng lão chấp sự của Quang Minh điện mà Cổ Du Nhiên đã nhắc đến, Thái Thăng. Vạn Tinh Văn hung tợn trừng Trần Lạc, gã như bị sỉ nhục lớn lao, cục tức nghẹn trong họng.

- Ta tiếp nhận vụ án này, ngươi có gì phản đối không?

Vạn Tinh Văn phản đối, cực kỳ phản đối. Vạn Tinh Văn dám đối chọi với Cổ Du Nhiên nhưng không dám càn rỡ trước mặt Thái Thăng trưởng lão.

- Ta không có cũng không dám phản đối gì.

Vạn Tinh Văn trầm giọng nói:

- Nhưng người này cực kỳ quái dị, tám, chín phần mười cấu kết với hắc ám. Không biết Thái Thăng trưởng lão xét xử ra sao?

- Ngươi không cần lo, ta có quyết định.

Thái Thăng trưởng lão cho người cảm giác như cây hòe già cỗi, không biết qua bao nhiêu mùa, dù cổ xưa nhưng khiến người không thể bỏ qua sự tồn tại. Đặc biệt là giọng Thái Thăng trưởng lão truyền vào tai như xộc thẳng vào não.

Thái Thăng trưởng lão nói:

- Quái dị chỉ là quái dị, không phải hắc ám, càng không là tà ác. Ngươi là đại thống lĩnh của Quang Minh điện đừng quên điều này.


Thái Thăng trưởng lão nói xong nhìn hướng Trần Lạc, đôi mắt đục nghiêm nghị lóe tia kinh ngạc, khen ngợi, mờ mịt, khó hiểu.

55 cười hỏi:

- Không biết Trần tiểu hữu có hứng thú cùng lão hủ uống một ly trà đắng không?

Lão nhân này là một cao thủ.

Trần Lạc cảm giác được, hắn ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.

Kim Thủy Vực, trong một trà lâu tên là Thanh Diệp.

Trần Lạc nhìn hai chén trà đặt trên bàn. Không phải tiệm pha mà chính tay Thái Thăng trưởng lão pha trà. Một chén trà màu trắng ngà, một chén là nước trà màu đen. Trần Lạc nhướng mày nhìn Cổ Du Nhiên đứng thẳng tắp bên cạnh, lại nhìn Thái Thăng trưởng lão ngồi phía đối diện, thấy khó hiểu.

- Tiểu hữu, mời.

Thái Thăng trưởng lão bưng cốc tử sa cũ kỹ lên nhấp một ngụm, bộ dạng hưởng thụ còn vấn vương.

Trần Lạc cười cười, bưng chén trà trắng ngà lên nhấp một ngụm, rồi nhấm nháp chén trà đen. Trần Lạc nếm được hai loại trà.

Thái Thăng trưởng lão lên tiếng:

- Không biết tiểu hữu thích loại trà nào?

Trần Lạc đáp ngay:

- Đều không thích.

Thái Thăng trưởng lão mỉm cười nói:

- A?

- Trà trắng là trà ngon, vào miệng thấm lòng người, khiến người tỉnh táo, như mặt trời mới mọc phấn chấn tinh thần. Đây có lẽ là trà chính tông nhất ta từng uống, nhưng loại trà này phấn chấn tinh thần quá nhiều, con người ta không thích những thứ như vậy.

Trần Lạc không che giấu cái gì, có gì nói nấy:

- Còn trà đen vào miệng như núi cao nước chảy rung động tâm hồn, khiến người máu nóng sục sôi, sung sướng không kiềm nén được. Loại trà này quá kích động, ta là người lười, không thích thứ kích thích.

Thái Thăng trưởng lão nghe Trần Lạc nói xong ngây người, lắc đầu bật cười nói:

- Tiểu hữu cảm nhận hai loại trà đánh giá chân thành, đặc biệt, chân thật nhất lão hủ từng nghe.

- Ta không hiểu trà, thậm chí rất ít uống, càng không nói đến đánh giá gì, chẳng qua uống xong có cảm giác đó.


Trần Lạc cười nói:

- Ta thích uống rượu, bởi vì rượu có thể làm người say, sau khi say thì tự do, buông bỏ mọi đắn đo, trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

- Ha ha ha ha ha ha! Tuy rượu tốt nhưng sẽ loạn tính.

- Loạn tính thì sao? Con người sống một đời cỏ cây một thu, phóng túng một lần có ngại gì?

- Tốt, nói rất đúng, hay cho câu phóng túng một lần có ngại gì. Tâm cảnh của tiểu hữu tiêu sái, cuồng dã nhất, khiến lão hủ cực kỳ khâm phục. Chỉ có tâm cảnh như tiểu hữu mới tu ra bá thế không gì sánh kịp.

Thái Thăng trưởng lão nhấm nháp trà, nói lão phẩm trà chẳng bằng nói phẩm lời Trần Lạc nói.

- Không biết tiểu hữu hiểu bao nhiêu về bá thế?

Trần Lạc lắc đầu, nói:

- Không hiểu chút gì.

Trần Lạc thật sự không biết, hắn chỉ biết bá thế đến từ linh hồn, có thể chấn nhiếp linh hồn. Trừ điều này ra Trần Lạc không biết gì hế, hắn thậm chí không rõ ràng mình làm sao tu ra bá thế được, dường như sau khi nghịch thiên mà đi thành tựu hư vọng linh hồn thì bá thế tự nhiên xuất hiện.

- Trong quyển bút ký này có nhiều ghi chép về bá thế, tuy không giúp được bao nhiêu nhưng ít nhất khiến ngươi càng hiểu biết về bá thế.

Thái Thăng trưởng lão lấy quyển sách thủy tinh hơi ố vàng, rách nát ra khỏi ống tay áo, bên trên có ấn ký quang minh thánh hỏa.

Thấy đồ án này Cổ Du Nhiên đứng bên cạnh mặt cứng ngắc. Tuy Cổ Du Nhiên không biết nội dung ghi bên trong quyển sách thủy tinh nhưng nàng nhận ra đồ án đó, nó là sách cổ quý giá cất chứa trong Quang Minh điện. Cổ Du Nhiên không hiểu tại sao Thái Thăng trưởng lão sẽ tặng sách cổ quý giá như thế cho Trần Lạc.

- Vô cùng đa tạ, ta đang lo không biết tu luyện như thế nào.

Trần Lạc không khách sóa, không một chút ra vẻ khiêm nhường. Trần Lạc cất quyển sách thủy tinh vào ngực ngay. Cổ Du Nhiên nhíu mày nhìn, khiến nàng thấy lạ là Thái Thăng trưởng lão cười tủm tỉm không chút bất mãn. Chẳng những vậy Thái Thăng trưởng lão còn lây ra một khối lệnh bài.


Thái Thăng trưởng lão nói:

- Nếu sau này tiểu hữu có gì cần có thể cầm lệnh bài này tìm ta.

Trông thấy lệnh bài, con ngươi Cổ Du Nhiên co rút suýt hét chói tai. Không thể trách Cổ Du Nhiên luôn trầm ổn suýt thất lễ, thật sự bởi vì lệnh bài này là lệnh bài khách khanh của Quang Minh điện. Lệnh bài khách khanh là một loại tượng trưng thân phận cường đại, bình thường Quang Minh điện vì lôi kéo một số siêu cao thủ ẩn thế nhiều năm mới cho một khối lệnh bài khách khanh, quyền lợi lớn đến không thể tưởng tượng. Đại thống lĩnh như Cổ Du Nhiên gặp lệnh bài khách khanh chỉ có nước dập đầu.

Thái Thăng trưởng lão tặng sách cổ quý giá cho Quang Minh điện tiểu tử này cũng không sao, nhưng tại sao lão còn đưa tặng một khối lệnh bài khách khanh có quyền lợi siêu lớn? Cổ Du Nhiên nghĩ mãi không ra lý do.

- Ha ha ha ha ha ha! Lão tiền bối quá khách sáo.

Tuy lần này Trần Lạc khiêm nhường một chút nhưng chỉ có một câu, hơn nữa không có vẻ gì là từ chối. Trần Lạc tỉnh bơ cất lệnh bài khách khanh đi.

- Không biết sau này tiểu hữu định đi con đường nào?

Trần Lạc ngắm nghĩa lệnh bài chấp pháp thuộc về Thái Thăng trưởng lão, giây lát sau ngẩng đầu lên đối diện với lão.

Trần Lạc nói:

- Nếu ta bảo thuận theo tự nhiên thì người có tin không?

Thái Thăng trưởng lão bỗng bật cười nói:

- Thuận theo tự nhiên? Ha ha ha ha ha ha!

Thái Thăng trưởng lão cười sang sảng, xen lẫn bất đắc dĩ.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận