Thiên Vu

- Thái ất thiên môn trận? Hèn gì động tĩnh lớn như vậy.

Trần Lạc vô cùng bình tĩnh khiến đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm vừa nghi ngờ vừa bất mãn. Lúc này Dạ Thất Nương từ trên trời giáng xuống, nàng cũng gia cố tiểu mê vụ trận pháp. Dù sao chuyện này không sáng sủa gì, Dạ Thất Nương là đại chấp sự trận pháp công hội, néu đồn ra sẽ không tốt cho danh dự của nàng. Dạ Thất Nương mới bay xuống nghe Thanh Quân nói một câu làm nàng ngây người.

- Dạ tỷ, cái tên này quá cuồng vọng, hay chúng ta dạy dỗ hắn trước?

- Nha đầu chết tiệt, ngươi không nói gì sẽ chết sao?

Bạch Phiêu Phiêu hận không thể khâu miệng Thanh Quân lại, chưa kịp làm gì chính nàng ta đã lần lượt làm lộ Bạch Phiêu Phiêu và Thanh Quân.

- Rồi rồi, người ta không nói nữa.

Thanh Quân nhận ra mình sai lầm, ngoan ngoãn im miệng.

Trần Lạc thấy cô nương Thanh Quân đáng yêu thì bật cười nói:

- Các người đừng trách nàng, tiểu cô nương này nhìn là biết mới đến, lần đầu tiên cùng các người làm hoạt động kiểu này, hưng phấn quá nên nói lỡ miệng, không trách được. Kinh nghiệm phong phú như các người nhìn là biết đã quen tay.

Thanh Quân đang uất ức nghe Trần Lạc nói đỡ cho như gặp tri âm, đầu gật lia. Thanh Quân định giải thích cho mình chợt nhận ra là lạ, suy nghĩ cẩn thận phát hiện nghe thoáng qua thì Trần Lạc bênh nàng, nhưng sự thật là mỉa mai đám người Thanh Quân, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm cố ý làm bộ làm tịch, giấu đầu lòi đuôi, thủ đoạn đê hèn lừa hắn đến đây.

- Dạ... A không, các tỷ tỷ, tên này thật đáng ghét, hắn mỉa mai các tỷ...


Thanh Quân đáng yêu hơi ngốc nghếch cuối cùng nhận ra ẩn ý, không hay biết lúc này Dạ Thất Nương, Bạch Phiêu Phiêu, Hạ Mạt, Vân Thải Tâm rất muốn bóp chết nàng.

Có câu nói rất đúng, không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng bạn như heo. Hiển nhiên Thanh Quân liên tục phạm lỗi khiến tình huống vốn nên rất nghiêm túc suýt thành vở hài kịch. Càng khiến đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương thây lạ là sau khi thái ất thiên môn trận vận chuyển thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn có rảnh nói chuyện trêu chọc, làm các nàng thầm rủa trong bụng. Không biết thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn hay không biết sợ?

- Các người dụ ta đến đây là có chuyện gì?

Dạ Thất Nương không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy sao?

Bạch Phiêu Phiêu nói:

- Là ngươi tự khai hay để chúng ta nói thay?

Trần Lạc lắc đầu cười nói:

- Các người kêu ta khai cái gì?

- Ha ha ha ha ha ha! Miệng khá cứng đây, không cho ngươi biết mùi thì ngươi không biết mình là thứ gì.

- Được rồi, đã là thời nào còn chơi trò này với ta? Đầu tiên là ra vẻ bí ẩn nói gì mà biết tân phận, bí mật của ta? Nói thật là lúc mới bắt đầu ta lười quan tâm các người, nhưng thấy các người cố gắng biểu diễn nếu không phối hợp thì quá kỳ. Dụ ta đến đây, vận chuyển thái ất thiên môn trận đồ bỏ này, nói đi, tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?

Biểu tình Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương kỳ quặc, không ngờ trong tình huống này thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nhẹ nhàng nói ra mấy lời đó. Dù sao mưu kế của mình bị vạch trần trước mặt mọi người rất là mất mặt, cách nói chuyện của thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử khiến người tức giận. Cái gì gọi là lười quan tâm chúng ta? Nhìn chúng ta cố gắng biểu diễn nên mới phối hợp?

Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương tức giận, lúng túng hết sức.

Lúc này Thanh Quân không hiểu sự đời khẽ kêu, rất là kinh ngạc nói:

- Các tỷ tỷ, tên này thật là gian manh, nhìn thấu âm mưu quỷ kế của chúng ta. Làm sao đây, có nên đánh hắn không?

Vốn Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương định tiếp tục giả vờ giả vịt, nửa thật nửa giả hù thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử, không ngờ bị Thanh Quân nói xem như lộ hết. Dạ Thất Nương nhìn Thanh Quân, bất đắc dĩ thở dài.

Dạ Thất Nương nói với các thiếu nữ:

- Thôi, cnhúng ta trực tiếp ra tay đi.


- Khoan!

Trần Lạc nhướng mày nói:

- Có ý gì? Ta và các người không quen biết, không có thù hận sâu đậm gì tại sao muốn đánh? Dù chết cũng nên cho ta biết nguyên nhân.

- Nếu đã bị ngươi nhìn ra thì nói thật cho ngươi biết cũng không sao.

Bạch Phiêu Phiêu không uổng được gọi là đại ty Trung Ương trận tháp, về khí thế hơn cả Dạ Thất Nương đại chấp sự trận pháp công hội.

Bạch Phiêu Phiêu đứng khoanh tay, nói:

- Ngươi ở trong Thiên Khải tửu lâu quá kiêu ngạo, cuồng vọng làm các cô nãi nãi khó chịu nên dụ ngươi đến đây muốn cho ngươi bài học, đó là thứ nhất. Thứ hai là các cô nãi nãi muốn biết rốt cuộc ngươi có phải là quỷ tài Tiêu Du Tử trong truyền thuyết.

Đám nữ nhân này rảnh quá vậy?

Trần Lạc thấy buồn cười, giải thích rằng:

- Các người đừng hiểu lầm, ta là người thành thật làm sao cuồng vọng? Các người cũng thấy là mấy người kia cố ý tìm ta gây sự, không lẽ ta ngồi yên chờ đánh sao? Các người hãy đổi vị trí của ta suy nghĩ xem, nếu có người tìm các người gây sự thì các người có đứng yên cho đánh không?

Thanh Quân gật đầu đồng ý lời nói của Trần Lạc:

- Đúng vậy!

Bạch Phiêu Phiêu hung dữ mắng Thanh Quân:


- Đúng là cái gì, nha đầu chết tiệt, ngươi đừng nói chuyện nữa!

Lúc này giọng Trần Lạc vang lên:

- Hơn nữa các người thật không có ánh mắt, sao ta có thể là Tiêu Du Tử? Các người đã tìm nhầm người.

- A?

Nghe thanh niên thừa nhận mình không phải là Tiêu Du Tử, đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương không biết có nên tin lời không, cũng không biết nên làm sao. Vì đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương cho rằng thái ất thiên môn trận vận chuyển, thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử biết mình mắc lừa sẽ bất chấp tất cả chạy trốn, vậy là qua đánh nhau Dạ Thất Nương sẽ có cách chứng min h1e là Tiêu Du Tử thật hay giả. Bây giờ thì sao? Thanh niên không bỏ chạy mà còn chủ động thừa nhận chính mình không phải là Tiêu Du Tử, điều này khác hẳn với dự đoán của đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương.

- Hừ! Ta nói rồi, quỷ tài Tiêu Du Tử sao có thể là thanh niên mới hai mươi tuổi.

Khi nghe Trần Lạc chính miệng thừa nhận hắn giả mạo Tiêu Du Tử thì Thanh Quân rất vui vẻ. Nếu thanh niên đúng là Tiêu Du Tử thì Thanh Quân không cách nào chấp nhận sự thật tàn khốc kia. Giờ thì tốt rồi, thanh niên đã thừa nhận mình giả mạo, cục đá treo trong ngực Thanh Quân rơi xuống đất.

Dạ Thất Nương nghiêm túc hỏi:

- Nếu ngươi không phải là Tiêu Du Tử vậy ngươi là ai?

- Ta là một người thành thật, là trận sư lang thang rất bình thường.

- Người thành thật? Trận sư lang thang bình thường?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận