Thiên Vu

Giờ phút này, Tiết Thường Uyển rất muốn lao qua so cao thâp với Tiêu Du Tử, nhìn xem hắn có thần như sư phụ Mai tháp chủ đã nói không? Tất nhiên nữ thần còn chút lý trí, không xúc động. Điều duy nhất khiến Tiết Thường Uyển mừng rỡ là mặt mũi Tiêu Du Tử khác xa nàng tưởng tượng, không đẹp trai kinh thiên động địa như sư phụ nói.

Không biết sao Tiết Thường Uyển cảm thấy thiếu niên thân hình gầy yếu, mặt mũi bình thường rất quen thuộc.

Cảm giác như người lạ quen thuộc nhất.

Không!

Không đúng, không phải vậy. Trong đầu Tiết Thường Uyển hiện lên một bóng dáng khiến nàng vừa yêu vừa hận. Là tên khốn Trần Lạc! Chết tiệt, đang yên lành sao nàng bỗng nhiên nhớ đến tên khốn lưu manh, vô sỉ, chơi đùa với tình cảm đó?

Tiết Thường Uyển không biết là Hạ Mạt cùng cảm giác với nàng. Từ lần đầu tiên Hạ Mạt gặp Tiêu Du Tử đã thấy quen thuộc, kiềm không được nhớ đến bóng dáng Trần Lạc, lần này cũng vậy.

Tiết Thường Uyển hận Trần Lạc, nàng cảm thấy mình đã quên nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Trần Lạc khiến nàng nghi ngờ phải chăng nàng chưa từng quên? Hoặc không quên sạch sẽ. Với tính cách của Tiết Thường Uyển tuyệt đối không cho phép mình còn nhớ nhung kẻ bạc tình Trần Lạc.

Tiết Thường Uyển như vậy, còn Hạ Mạt trong đầu bỗng hiện ra bóng dáng Trần Lạc khiến nàng nghi ngờ phải chăng đã yêu hắn? Tình huống này xảy ra khá nhiều lần, Hạ Mạt không cho phép mình yêu Trần Lạc vì hắn dính líu với nhiều nữ nhân, bên cạnh có hai người, một là Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, cộng với Mạc Khinh Sầu.

Người có tên, cây có bóng, nhưng tên lớn đến mây không bằng người, bóng cao mấy cũng không ằng cái cây. Vì vậy người ta cảm thấy khó tin, không chấp nhận được.

Tiêu Du Tử đứng trong sân. Mạc Khinh Sầu phức tạp nhìn Trần Lạc, cuối cùng nàng đã tìm được Tiêu Du Tử truyền nhân của phái hệ Vô Vi. Mặc dù Tiêu Du Tử trẻ tuổi vượt ngời dự đoán của Mạc Khinh Sầu nhưng dù sao cũng tìm được người, không biết hắn có nhớ ước hẹn vô huyền giữa phái hệ huyền băng và phái hệ Vô Vi không?

- Ta biết ước hẹn vô huyền nhưng hôm nay hơi bận, chờ hôm nào nói chuyện được không?


Khuôn mặt lạnh băng ngẩn ra, Mạc Khinh Sầu không ngờ Tiêu Du Tử chủ động nhắc đến ước hẹn vô huyền. Mạc Khinh Sầu gật đầu, im lặng tránh sang một bên.

- Chính tông và lang thang cùng tông cùng nguyên, đều là trận. Tuy con đường khác nhau nhưng cùng một hướng, mục tiêu giống nhau. Các ngươi nghiên cứu trận pháp nguyên tố của các ngươi, chúng ta chơi trận pháp tự nhiên của chúng ta, mọi người bình yên vô sự. Một là nguyên tố, một là tự nhiên, hai lĩnh vực vốn không chia cao thấp. Đấu đến đấu đi chẳng ý nghĩa gì, cuối cùng cho người giới vu pháp cười chê. Hôm nay ngừng ở đây được không? Các vị thấy sao?

Nhìn ra được Tiêu Du Tử đang giảng hòa, giọng điệu dịu hơn trước nhiều. Đúng vậy, Trần Lạc là người lười biếng, hắn lười gây sức ép.

Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội cười khẩy nói:

- A? Phái hệ lang thang không còn ai sao? Để một tiểu bối ra mặt đại biểu?

Mọi người nghe ra Kim Vinh đang cười nhạo Hồng Chính Thiên là bắc đẩu phái hệ lang thang mà không ra mặt, để một thanh niên đại biểu. Hồng Chính Thiên nghe hiểu nhưng lão không để ý, không chút nào.

Hồng Chính Thiên mở miệng nói:

- Hôm nay Tiêu Du Tử toàn quyền đại diện phái hệ lang thang chúng ta.

Hồng Chính Thiên đã lên tiếng, trong phái hệ lang thang không ai phản đối. Bọn họ biết Tiêu Du Tử là hy vọng duy nhất của phái hệ lang thang, mọi người cũng biết hắn có tư cách đó.

- Hừ!

Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội ngoài cười nhưng trong không cười quát to:

- Tuổi còn nhỏ đừng tưởng rằng có ba thành tựu là trong mắt không người. Cho ngươi biết, phái hệ chính tông ta có cao thủ nhiều như mây, không cho phép ngươi láo xược tại đây!

Trần Lạc mỉm cười nói:

- Con người của ta thành thật, giữ bổn phật, chưa từng ngông cuồng, cũng không láo lếu gì.

- A? Không ngông cuồng? Không láo? Không biết là ia mới rồi ở chỗ ngày công khai nói phái hệ chính tông chúng ta lầm đệ tử người ta? Không lẽ hội trưởng trận pháp công hội ta đây nghe lầm?

- Ngươi không nghe lầm, đúng là ta có nói như vậy nhưng đó là cách nhìn của ta, ngươi có công nhận hay không là chuyện của ngươi, không liên quan gì ta. Hơn nữa...

Trần Lạc đang nói bị Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội cắt ngang.

- Càn rỡ!

Kim Vinh tức giận đứng dậy. Rống to:


- Tiểu bối, chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!

Kim Vinh tức giận không có nghĩa là Trần Lạc sẽ luôn cười. Trần Lạc đã mất kiên nhẫn, nụ cười treo trên môi dần biến mất, khuôn mặt bình thường trở nên lạnh lùng.

Trần Lạc tùy tiện nói:

- Ngươi không có có quyền gì nói chỗ này ta có tư cách nói chuyện hay không. Nếu hôm nay cuộc tranh đấu giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang ngừng thì ta nguyện xin lỗi tất cả trận sư phái hệ chính tông vì lời nói, việc làm vừa rồi.

- Buồn cười! Cuồng đồ nho nhỏ, nhục nhã phái hệ chính tông ta trước mắt bao người, dù ta tha thứ cho ngươi thì các trận sư khác của phái hệ chính tông chúng ta không tha ngươi được. Một tiểu bối không ra gì như ngươi có tư cách gì cò kè mặc cả với bản hội trưởng?

Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội trầm giọng hỏi:

- A? Tiểu bối? Ngươi đang đại biểu phái hệ lang thang tuyên chiến với phái hệ chính tông chúng ta sao?

Thấy Trần Lạc lắc đầu, Kim Vinh đắc ý cười khẩy, nhưng hắn nói câu sau chọc giận gã.

- Ta chỉ đại biểu cho chính mình.

Trần Lạc dứt lời làm Thiên Khải quảng trường dậy sóng, mọi người giật mình biến sắc mặt.

Tiêu Du Tử nói gì? Tiêu Du Tử bảo là một mình khiêu chiến với phái hệ chính tông?

Tiêu Du Tử quá to gan.

Đúng vậy.


Ngươi mười bốn tuổi sáng tạo thất tinh khiên dẫn trận pháp, tạo nghệ cao sâu, được tiếng là đệ nhất nhân kỳ tia trận pháp trong thiên hạ hiện nay cũng không đủ. Nhưng ngươi quá càn rỡ, dám khiêu chiến phái hệ chính tông. Dù ngươi có mạnh đến mấy, thắng được mười, trăm người nhưng có thể thắng nổi một ngàn, một vạn người không? Nên biết trong Thiên Khải quảng trường có mười vạn trận sư chính tông.

- Láo!

- Cuồng đồ!

- Trong mắt không người!

- Gan to bằng trời!

- Không biết sống chết!

Mọi người vốn khâm phục Tiêu Du Tử còn trẻ tuổi đã có tạo nghệ vô song, nhưng người này quá cuồng, ngông cuồng đến mức không để hơn mười vạn người phái hệ chính tông vào mắt.

Tiêu Du Tử cậy tài khinh người, mới bấy nhiêu tuổi đã như vậy, qua vài năm còn như thế nào?

Bọn họ không ngờ 7t bí ẩn một khi đã cuồng lên thì kiêu căng hơn tưởng tượng của bất cứ ai.

- Nếu các ngươi nói ta càn rỡ, ngông cuồng, kiêu căng, trong mắt không người, không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết, thì hôm nay ta sẽ càn rỡ, ngông cuồng, kiêu căng cho các ngươi xem. Trong mắt không người, không biết trời cao đất rộng? Không biết sống chết? Không sai, ta đúng là trong mắt không người, không biết trời cao đất rộng rồi sao? Các ngươi làm gì được ta?

Tiêu Du Tử thân hình gầy gò đứng đó, biểu tình tràn đầy kiêu ngạo, đầu mày kiệt ngạo bất thuần. Mắt liếc qua bễ nghễ thiên hạ, không để ai vào mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận