Thiên Vu

- Quế ma ma.

Tuyết Thiên Tầm khẽ gọi, sau đó một lão thái bà chống gậy đi tới. Lão thái bà nhìn qua chừng tám mươi tuổi, thân diện áo bào thuần khiết, cũng không có chỗ đặc thù gì.

- Không biết điện hạ có gì phân phó?

- Cho Mãng Ngũ theo sát nàng, bảo vệ an nguy, không thể cho bất luận người nào tổn hại nàng mảy may.

- @#$$%^%&*&

Lão bà gật gù, không biết trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau một lát liền trả lời:

- Điện hạ, lão nô đã truyền ý chỉ của ngài cho Mãng Ngũ.

- Rất tốt!

Tuyết Thiên Tầm gật gù, lại hỏi:

- Hiện tịa chúng ta đã đến vực Tây Ách?

- Đã đến, chỉ là lão nô có chuyện không rõ, kính xin điện hạ chỉ bảo.


- Nói đi.

Tuyết Thiên Tầm khẽ nói ra một chữ.

- Lần này điện hạ không phải đi tìm nơi an táng Cổ Phong sao? Vì sao phải tới vực Tây Ách này?

- Có thể tìm được nơi mai táng Cổ Phong cần hai điều then chốt, một trong số đó là Mạn Đà La phu nhân ở trấn nhỏ biên hoang, thứ hai chính là vực Tây Ách này.

- Mạn Đà La phu nhân là then chốt trong việc tìm kiếm nơi mai táng Cổ Phong, điều này lão nô biết, nhưng vực Tây Ách này thì lão thân thực sự không rõ.

- Đây là liên quan đến một bí ẩn thượng cổ, bổn cung tạm thời cũng không quá rõ ràng.

- Điện hạ, dường như vực Tây Ách có một vết khí tức thượng cổ vô cùng cường đại?

- Ồ?

Tuyết Thiên Tầm bưng chén lên, khá kinh ngạc nhìn Quế ma ma, nói:

- Ngươi dĩ nhiên có thể cảm giác được vết khí tức thượng cổ kia?

- Gần đây tu vi lão nô có điểm đột phá, vừa đi tới cảnh nội vực Tây Ách, trùng hợp cảm ứng được một vết khí tức thượng cổ kia, nhưng chỉ có thể cảm ứng được rất yếu ớt, lơ lửng không cố định. Bất quá như vậy cũng khiến linh hồn lão nô có chút run rẩy, nghĩ đến đồ vật tương ứng với vết khí tức thượng cổ kia nhất định khủng bố dị thường, lẽ nào lần này điện hạ đến vực Tây Ách là vì nó?

- Xác thực như vậy.

Chuyển đề tài, Tuyết Thiên Tầm lại nói:

- Không không hoàn toàn vì nó.

Dứt lời, dường như nàng có chút do dự, sau một chốc mới lên tiếng:

- Trước khi đi, bổn cung có gặp gỡ Thiên tiên sinh, hắn nói lần này bổn cung đi vực Tây Ách sẽ gặp được bốn thiên duyên.

- Bốn thiên duyên?


Thần tình Quế ma ma bỗng nhiên ngẩn ra, vẻ mặt chợt quái dị hẳn lên, giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Ngươi có gì nghi hoặc?

- Điện hạ đã cùng Mạc cô nương có thiên thệ, hơn nữa cũng đã thành công, làm sao còn có gì gọi là bốn thiên duyên?

- Cái này cũng là chuyện bổn cung muốn biết nhất.

- Thiên tiên sinh chưa hề nói sao?

Tuyết Thiên Tầm lắc đầu một cái, thần tình có chút lo lắng, giống như bị chuyện này dằn vặt rất lâu, nói:

- Thiên thệ sẽ không sai, Thiên tiên sinh cũng không sai, đến tột cùng là sai ở đâu, bổn cung cũng không biết…

Nhắm mắt lại, phảng phất như đang suy nghĩ việc gì, sau đó nàng mở mắt ra, hỏi:

- Quế ma ma, ngươi còn nhớ xú nam tử từng Âm Dương giao hợp với bổn cung tại núi Cửu Tuyệt?

- Điện hạ có ý gì?

- Là tin tức của hắn?

- Lúc trước ngài nói thả hắn rời đi, lão nô cũng không có tiếp tục truy tìm, vì sao điện hạ đột nhiên hỏi đến người kia?

- Chỉ là đột nhiên nhớ tới mà thôi. Quế ma ma, truyền lệnh xuống, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được người kia, bổn cung muốn biết hắn còn sống hay đã chết.


- Điện hạ, lúc trước Thiên tiên sinh đã thông báo, nhất định phải đoạn tuyệt tất cả quan hệ với người kia, không có bất kỳ liên lụy, bất kể ái hận tình cừu, hỉ nộ ai nhạc đều không thể, bằng không sẽ ảnh hưởng đến mệnh đồ của điện hạ, xin điện hạ cân nhắc cẩn thận.



Loáng cái nửa tháng đã trôi qua, mấy ngày này, Trần Lạc vẫn đi theo đám người đoàn vinh quang Phi Thiên của Miêu Hoàn, suốt quãng đường vừa cười vừa nói vô cùng náo nhiệt. Tiếp xúc hơn mười ngày đủ để hắn có chút hiểu rõ với những người kia. Không thể không nói Miêu Hoành thật là người hiệp nghĩa, dọc theo đường đi nhiều lần rút đao tương trợ đánh tan một ít sơn tặc hay giặc cướp, cứu sống được không ít người, cũng khiến cho hắn được kiến thức đầy đủ thủ đoạn cường đại của Đại vu sư, đặc biệt là linh thể của Miêu Hoành, thật có thể nói là đao thương bất nhập, vô cùng mạnh mẽ. Trần Lạc tận mắt nhìn hơn mười vị tà ác Vu sư liên thủ vây công, nhưng Miêu Hoành không tránh không né, mạnh mẽ đối kháng công kích của những tà ác Vu sư kia, hơn nữa lông tóc không hề tổn thương. Theo như Miêu Hoành từng nói, sau khi thành tựu linh thể, thân thể đã thoát khỏi phạm trù thân thể máu thịt, cho dù là một cọng lông cũng cứng rắn như thép luyện, mặc dù không dùng tới linh lực, một tay cũng có thể chém sắt như chém bùn.

Đại vu sư quả nhiên cường hãn phi phàm như trong truyền thuyết, khiến Trần Lạc vô cùng hâm mộ, nghĩ đến mình, không hiểu vì sao linh tượng quá mức khủng bố hung tàn, thế nên không có công pháp thích hợp tu luyện, trực tiếp dẫn đến tu vi trì trệ không tiến, việc thành tựu linh thể có thể so với khó hơn lên trời.

- Phía trước là núi Vân Lộc, chỉ cần vòng qua ngọn núi này là tới được vực Tây Ách.

Giữa trưa, mặt trời chói chang, Miêu Hoành cưỡi hồng sư đi đầu, đưa tay chỉ về phía trước nói với mọi người. Thiếu nữ Niệm Kiều đứng trên bạch hạc càng có vẻ hưng phấn, nhìn núi Vân Lộc phía trước, vui vẻ nói:

- Oa, đây chính là núi Vân Lộc sao? Nghe nói vẫn là một tòa cổ sơn nắm giữ mấy nghìn năm lịch sử, hiện tại nhìn lại chẳng có gì đặc biệt, kém xa so với trong tưởng tượng của ta.

Niệm Kiều đúng là loại tiểu thư nhà giàu điển hình, lần đầu tiên đi xa nhà nên hưng phất hơn nhiều so với bất kể người nào, phảng phất như đối với đồ vật gì cũng đều tốt đều lạ, đặc biệt là rất ngóng trông với việc mạo hiểm tầm bảo, dọc theo đường đi nhảy nhót tưng bừng, nếu như không phải Miêu Hoành nhiều lần răn dạy, nàng đã sớm cưỡi bạch hạc bay đến ngoài ngàn dặm.

Trần Lạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn núi Vân Lộc, trong lòng rất là buồn bực. Vực Tây Ách dẫu gì cũng được ca tụng là vực lớn nhất Tây Bắc, còn là vinh quang chi vực, không có truyền tống trận thì cũng thôi, lẽ nào ngay cả một con đường cái cho ra dáng một chút cũng không có? Ban đầu hắn chỉ nghĩ Miêu Hoành chọn đi đường nhỏ đường tắt, nhưng móc ra bản đồ Thất Dạ đưa cho, tựa hồ cũng phải vòng qua núi Vân Lộc, qua hỏi thăm mới được Miêu Hoành giải thích.

- Nguyên bản trước kia có truyền tống trận đi thông tới vực Tây Ách, bất quá Tây Ách quá mức hỗn loạn, long xà hỗn tạp, truyền tống trận thường xuyên bị người phá hoại, mặc dù chữa trị nhưng cũng không chịu nổi mấy ngày đã bị phá hoại lần nữa, sau đó thì chẳng ai buồn chữa trị. Còn đường cái, nói như thế nào đây, cũng không phải không có, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, không có ai sẽ đi đường cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận