Thiên Vu

Lần theo một cỗ phật tức xa xưa, ba người tìm kiếm đầu nguồn, trong lúc mơ hồ có thể nghe được tiếng quát uy vũ.

- Cấm địa phật môn, kẻ nào tự tiện xông vào phải chết!

Chỉ chốc lát sau, ba người đi tới một tòa đại điện, bên trong không biết lúc nào đã tụ tập hai, ba chục người. Trần Lạc đảo mắt một vòng, có mấy người có thể nhận được tên, trong đó có Táng Hoa nữ nhân từng dùng một chiêu thuấn sát mấy trăm con tà ác chi linh ở bên ngoài kia, còn có Tuyết Thiên Tầm, có cả Lâm Ngọc Thiên đại công tử Thái Hành Lâm gia và Phong Thanh Vũ con trai các chủ Cửu Cung Thương các từng hò hét với hai người Tần Phấn, những người còn lại thì đều không nhận ra. Sau khi ba người đi vào, cũng không có gây ra sự chú ý tới những người này, bởi vì bọn họ đều đang nhìn vào kim đồng nhân như hư như thực lập lòe kim quang tại giữa đại điện.

Sau khi đi vào, Trần Lạc liền vận dụng pháp tắc chữ “Biến” trong đại tự nhiên che dấu chính mình, nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là có hai đạo ánh mắt vẫn quét tới quét lui về phía bên này, một đạo trong đó là của Tuyết Thiên Tầm, một đạo khác thì của nữ nhân tên gọi Táng Hoa kia, hai nữ nhân này hẳn là cảm ứng được gì đó, lấy ra linh thức không ngừng tra xét chỗ này.


Trần Lạc vận dụng pháp tắc chữ biến ẩn giấu chính mình, có thể nói là hòa hợp hoàn mỹ với đại tự nhiên, người tầm thường đừng nói dùng mắt, ngay cả linh thức cũng không thể tra xét ra, không biết hai nữ nhân này dựa vào gì, dường như biết được mình đang ở giấu ở đây.

Cẩn thận nghĩ lại, rất nhanh liền đoán được nguyên do.

Hai nữ nhân này hẳn là đều nắm giữ linh thức vô cùng cường đại, tất cả không gian bên trong đại điện đều nằm bên trong vòng kiểm soát của bọn họ, thậm chí bao gồm đại tự nhiên cũng là như vậy, chính mình sau khi đi vào tuy nói trong nháy mắt liền dung hợp hoàn mỹ với đại tự nhiên, nhưng đồng thời cũng khiến hoàn cảnh yên lặng bên trong đại điện xảy rat hay đổi, dù chỉ rất nhỏ nhưng vẫn bị hai người nắm bắt dị trạng.

Bất quá Trần Lạc dám khẳng định, hai nữ nhân này tuy đều cảm ứng được đại tự nhiên nơi đây phát sinh biến hóa rất nhỏ, nhưng cũng không biết chính mình ẩn giấu ở đây, nếu không các nàng cũng sẽ không ngừng xuất ra linh thức tra xét tới.

Quả nhiên một lát sau, hai người dần dần thu hồi linh thức, càng nàng một mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhận thấy không ít nghi hoặc. Thấy các nàng không còn tra xét, lúc này Trần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ứng lại, nhìn hai vị đồng nhân phía đối diện. Thứ đồ chơi này không biết là tồn tại hư huyễn hay là người thật, thân thể như đúc đồng, cả người hiện ra màu vàng kim long lánh, uy vũ đứng ở nơi đó, tay trái thủ thế Phật môn, tay phải cầm một thanh côn đồng, một đôi tròng mắt màu vàng kim trợn lên giận dữ nhìn mọi người trong đại điện.

- Đây hẳn là đại phẫn nộ bất diệt được nhắc đến trong Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh?

Trần Lạc tìm hiểu qua Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, suy đoán đồng nhân có thể là một loại thủ đoạn vô thượng của phật gia, tên là Đại Phẫn Nộ Bất Diêt Tâm Ý, xác thực nói là một loại đại thần thông cực kỳ lợi hại của phật gia, lấy ý chí cường đại ngưng luyện ra được tâm ý hư huyễn, chỉ cần ý chí bất diệt, có thể nói là kim cương bất hoại, muốn dùng vũ lực đánh giết nó e là vô cùng khó khăn.


- Dựa vào điển tịch ghi chép, cấm địa chùa Cổ Lan có hóa thân kim cương bất hoại thủ hộ, nghĩ đến hẳn là người đồng này. Ha ha, kim cương bất hoại… Không biết là thực hay là giả, chúng ta liên thủ diệt trừ, chư vị nghĩ thế nào?

Một người trong đó đứng ra, Trần Lạc nhận ra hắn, chính là Phong Thanh Vũ bên ngoài kia không thèm đặt Tần Phấn thân phận con trai thân vương vào trong mắt, dường như hắn là con trai các chủ Cửu Cung Thương, một trong mười đại thương các.

Nghe thấy kẻ này liếc mắt liền nhận ra đồng nhân chính là kim cương bất hoại phẫn nộ thân, Trần Lạc thực sự rất khó chịu, cũng rất buồn bực. Chính mình thực sự rất vô tri, con mẹ nó, vẫn là đám người này, mỗi một người đều thông kim bác cổ, tại sao lại hiểu biết hơn mình nhiều đến thế, cảm giác này thực sự quá khó chịu, Trần Lạc suy nghĩ có cơ hội nhất định phải nỗ lực học tập, tranh thủ cho bản thân cũng được thông kim bác cổ.

Hơn hai ngươi người trong đại điện, bất quá chỉ có đám người Lâm Song Ngọc đứng bên cạnh Phong Thanh Vũ là tán thành lời của hắn, còn những người khác thì không để ý tới. Những người này là ai, Trần Lạc không nhận ra một người nào, bất quá nếu có thể xông tới đây, nghĩ đến tất cả đám người này đều có lai lịch rất lớn.

Tuyết Thiên Tầm không cần phải nói, tu vi mạnh mẽ, ngay cả Trần Lạc cũng không thể nào tưởng tượng được, còn nữ nhân gọi là Táng Hoa kia, giơ tay liền diệt mấy trăm con tà ác chi linh thực lực tương đương Đại vu sư, tu vi như vậy có thể tưởng tượng ra kinh khủng đến mức nào. Nghe Lãnh Khốc nói là một trong những trụ cột của Kiếm Và Hoa Hồng, tuyệt đối xứng danh đại tỷ. Nhìn kỹ lại, nữ tử này còn là một đại mỹ nhân, khiến cho người ta cảm giác một loại vẻ đẹp đoan trang, không giận mà nghiêm, tựa như phượng nghi thiên hạ.


Trần Lạc đang thưởng thức, nữ nhân gọi là Táng Hoa bỗng nhiên nhìn về phía hắn, một đôi mắt biến hóa vạn ngàn. Từ nghi hoặc biến thành khiếp sợ, từ khiếp sợ chuyển biến thành bừng tỉnh, từ bừng tỉnh chuyển biến thành kinh thán, cuối cùng từ kinh thán chuyển biến thành ý cười phức tạp, ánh mắt kia giống như đang nói, tiểu tử kia, cuối cùng cũng tóm được ngươi.

Không hiểu các nàng này có phải thực sự thấy được chính mình hay không, giờ khắc này Trần Lạc cũng không có quá nhiều tâm tư lo lắng, bởi vì hắn một mực suy nghĩ Đại Phẫn Nộ Bất Diêt Tâm Ý, thứ đồ chơi này có thể nói là một loại chí bảo phật môn, là đại ý phật gia, nếu như có thể luyện hóa dung hợp, tự thân ẩn chứa tâm ý phật gia phẫn nộ, đến lúc đó yêu ma quỷ quái đều không dám tới gần.

Chỉ là, muốn luyện hóa thứ đồ chơi này dễ vậy sao, huống chi nơi này lại có nhiều cao thủ như thế.

Đang suy nghĩ biện pháp, đột nhiên có người động thủ, không phải ai khác, chính là Táng Hoa, ngay khi nàng ra tay, Tuyết Thiên Tầm cũng ra tay rồi, ngay sau đó Phong Thanh Vũ cũng trực tiếp động thủ, sau đó là bốn năm người Lâm Ngọc Thiên của Lang gia cảnh địa đều rat ay, càng lúc càng có nhiều người dồn dập động thủ. Bở vì qua nhiều lần tầm bảo gặp phải tình huống như thế, mọi người cùng nhau động thủ đã là một loại quy củ bất thành văn, nếu như ngươi không động thủ thì có nghĩa rằng ngươi không xuất lực, như vậy muốn tiến vào cấm địa chùa Cổ Lan, sợ là bị chúng nhân phẩn đối. Thế nên, khi Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm động thủ, mọi người đều dồn dập đứng dậy, ngay cả Tần Phấn và Lãnh Cốc cũng không ngoại lệ. Trần Lạc thì không thích chiếm tiện nghi, nếu tất cả mọi người động thủ, vậy ta không thể đứng chơi, cũng xuất ra chút lực mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận