Thiên Vu

- Ha ha ha… Đều do các ngươi tạo nghiệt! Đều do các ngươi khiến hắn mai táng tất cả thiên địa vạn vật…

- Ha ha ha… Chết rồi, đều chết hết… Chết được, chết đẹp lắm… Ha ha ha!

- Mai táng Thiên, mai táng Quang Minh, mai táng mệnh, mai táng Thần, mai táng Luân Hồi… Hắn mai táng tất cả… Ha ha ha…

- Lão phu năm lần bảy lượt cảnh báo các ngươi đừng bao giờ cố gắng đi khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, các ngươi không những không nghe khuyên bảo, trái lại còn giam cầm lão phu ở đây, ha ha ha! Đây chính là kết cục, đây chính là hậu quả… Tại sao…

Không có ai biết thanh âm này đến từ nơi nào, ba người Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm, Tần Phấn nghe không hiểu ra sao, nhíu chặt lông mày, thần tình biến hóa thất thường. Bất kể ba người có bối cảnh hay thân phận phi phàm, biết rất nhiều chuyện bí ẩn hơn người bình thường, thế nhưng chuyện thanh âm này nói đến, quả thực chưa từng nghe thấy, căn cứ theo lời nói này, ba người thật giống như ý thức được điều gì, nhưng lại lắc đầu, lập tức phủ định suy nghĩ này.

Trần Lạc ẩn giấu trong đại tự nhiên, nghe được đến hãi hùng khiếp vía, bởi vì khi ở trong không gian hư vọng, Đường Phi điên cũng từng nói lời như vậy, nào là mai táng thiên địa, mai táng Quang Minh, mai táng mệnh, mai táng Thần, mai táng luân hồi. Hiện tại thanh âm kia lại nhắc tới y hệt, đây không chỉ khiến hắn hoài nghi, lẽ nào thời đại thượng cổ thực sự bị một người nào đó mai táng đi.

Trong lúc hoảng hốt, phế tích hoang vu mơ hồ xuất hiện một bóng người, bóng người tóc tai bù xù, rối bù như người điên, xuyên thấu qua mái tóc trắng dài dơ bẩn mơ hồ có thể thấy một gương mặt che kín tang thương, như một vị lão giả. Thần tình lão giả loạng choạng, chạy đông chạy tây trong phế tích, khi thì cười to, khi thì nức nở, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời điên loạn.

- Coi như các ngươi cho thiên địa sống lại, cho thế giới này trọng diễn, cho thần ma trở về thì phải làm sao đây… Ha ha ha!

- Coi như các ngươi gây dựng lại Thiên Địa Nhân tam thư, cho chư thế kỷ một lần nữa ghi chép, thì đã làm sao… Ha ha ha!


- Mười hai thiên tòa, mười hai vương tọa, mười hai Vu tòa, mười hai chòm sao… Cứ việc cho bọn hắn sống lại đi… Sống lại đi…

- Chết rồi, đều chết hết… Chết chết, luân hồi luân hồi…

- Luân hồi? Luân hồi không phải giải thoát… Chỉ có thể hãm vào càng sâu… Ha ha ha… Các ngươi lựa chọn luân hồi… Ha ha… Các ngươi, các ngươi đang sợ hãi sao? Ha ha ha… Các ngươi lại trốn hắn sao? Sợ hắn tìm được các ngươi rồi báo thù sao? Ha ha ha… Hắn chết, chém kiếp trước, đứt đoạn kiếp sau, chết triệt để rồi, các ngươi không cần phải sợ… Không cần… Cũng không cần… Ha ha ha…

- Chết rồi… Hắn chết… Ha ha… Chết rồi… Mai táng, mai táng chính mình.

- Ô ô ô… Đều chết hết, ta phải đi đâu đây… Ai có thể nói cho ta biết, phải đi nơi nào….

Không có ai biết lão giả thần bí đột nhiên xuất hiện này là ai, hắn loạng choạng đi khắp nơi không rõ mục đích, nói lời điên cuồng, mỗi bước đi như trời long đất lở, mỗi lời nói như sấm vang chớp giật, lão giả thần bí phủ bụi vạn năm lâu dài, thân thể không những không tán loạn, tu vi tựa hồ cũng không có biến mất, trên người toát ra linh tức cường đại, ngay cả bậc cao thủ như Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm cũng không dám tới gần.

Đột nhiên, chẳng biết tại sao cấm địa chùa Cổ Lan dường như bị màu máu xâm nhiễm, theo đó hư không xuất hiện một người.

Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ mặc quần áo màu máu. Nữ tử không biết xuất hiện lúc nào, nàng đứng lẳng lặng ở trên hư không, mái tóc dài màu máu tùy ý tung bay, một tấm dung nhan thê mỹ, đẹp đến độ khiến lòng người ta nát tan, phảng phất như ngay cả thiên địa cũng nhịn không được nước mắt nàng rơi xuống. Trên dung nhan, một đôi mắt màu máu, xen lẫn với thần sắc đau thương chứa đầu các loại nghi hoặc. Nàng là ai vậy? Trần Lạc cảm thấy nữ nhân này có chút quen thuộc, thật giống như đã gặp ở địa phương nào đó.

- Huyết y Đường Phi!

Táng Hoa nhìn chằm chằm vào nữ tử trong hư không, nói ra kỳ danh.

- Đường Phi?

Trong lòng Trần Lạc hơi động, hắn từng gặp mặt Đường Phi một lần tại trận pháp trung ương, nhưng lúc đó tóc tai Đường Phi rối bù, hiện giờ nhìn vào nữ nhân này, hắn mới nhớ tới, người này thực là Đường Phi, đặc biệt là dung nhan thê mỹ kia khiến cho Trần Lạc ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Thấy Đường Phi, Trần Lạc rất muốn xông qua để hỏi rõ ràng, đang lúc do dự, lão giả thần bí loạng chòa loạng choạng đột nhiên kêu to lên như phát rồ, chỉ vào Đường Phi như gặp đạo quỷ thần.

- Là ngươi! Không, không thể nào! Tại sao ngươi rơi vào luân hồi? Tại sao?


- Ngươi… Ngươi là… Ai?

Thanh âm Đường Phi cũng lộ ra một loại thê mỹ như dung nhan của nàng, đứt quãng, trên mặt không có biểu tình gì, rù rì nói:

- Ta… Ta là ai…

- Ma đạo, sau khi ngươi luân hồi dĩ nhiên rơi vào ma đạo… Luân hồi! Không! Ngươi không thể nào luân hồi! Không thể nào!

Lão giả thần bí sau khi nhìn thấy Đường Phi càng thêm điên hơn.

- Ta… Ta là ai…

Dung nhan thê mỹ lành lạnh, Đường Phi nỉ non:

- Không nói… Liền giết chết ngươi… Giết!...

Dứt tiếng, chỉ thấy nàng lắc mình xuất hiện trước mặt lão giả thần bí, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng như biển máu ngợp trời.

Ầm! Một cỗ sóng chấn động mãnh mẽ lan tràn ra, hoang mạc nhất thời biến thành tro bụi. Vèo vèo, Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm lập tức lắc mình biến mất trước tiên, Tần Phấn cũng như vậy, Trần Lạc cũng không dám dừng lại. Đường Phi đánh một chưởng khiế cả sa mạc hoang vu bị nghiền ép tán loạn, nếu bị bao phủ trong đó, tuyệt đối là chết, ngay cả chút cặn cũng không còn.

- Ngươi… Là ai… Ta là ai… Là ai.


Ầm!

Sóng chấn động cuồn cuộn lan tràn, chỗ đi qua đều biến thành tro bụi. Lão giả thần bí điên điên khùng khùng thả người nhả lên, một cái là lên tới chín tầng mây, Đường Phi bám theo sát, Trần Lạc do dự một chút, cắn răng một cái, cũng sử dụng thế võ theo tới.

- Nói… Ta là ai… Không nói sẽ giết chết ngươi…

- Không! Không thể nào.

Tốc độ của Đường Phi và lão giả thần bí quá nhanh, trong nháy mắt đã thoát ra ngoài linh thức cường đại của Trần Lạc, hắn ở trong hư không tìm kiếm lung tung không mục đích, cái gì cũng không cảm ứng tới, cái gì cũng không nhìn thấy, lẽ nào hai người kia thực sự lên tận cửu tiêu? Lấy bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc, tạm thời vẫn không lên được cửu tiêu, càng không gánh được Âm Dương phong đủ xé nát người ta thành mảnh nhỏ.

- Ngươi… Đến tột cùng… Là ai… Ta là ai…

Thanh âm lạnh lẽo thê lương của Đường Phi truyền đến bên tai, mây trên trời tùy ý bị xâm nhiễm thành một mảnh màu máu, cảnh tượng như máu nhuốm trời. Bên trong biển máy, Đường Phi lẳng lặng đứng, khoảng cách rất xa rất xa, xa như tận đường chân trời, lại phảng phất như rất gần, gần trong gang tấc.

Trần Lạc ngưng mắt nhìn hư vô mờ mịt, vấn đề này của Đường Phi, hắn cũng muốn biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận