Thiên Vu

Có người trong đại sảnh nhận ra trận pháp của Lạc Anh, đám người xôn xao. Lạc Anh đặt ngón trỏ lên môi suỵt mọi người im lặng. Người trong đại sảnh đều yên tĩnh lại, bởi vì bọn họ rất muốn biết là Trần Lạc vì Thiên Ngộ Bia muốn đầu vào Tiểu La Thiên học viện hay Tiểu La Thiên học viện quyết ý kéo Trần Lạc trở về.

Không lâu sau có thanh âm phát ra từ gian phòng riêng tiểu dương âm trận pháp.

- Trần Lạc đến rồi, chưa ăn cơm đúng không? Nào nào, ngồi xuống cùng nhau ăn.

Nghe như lão sư Tiểu La Thiên học viện rất quan tâm Trần Lạc.

Sau đó là giọng của Trần Lạc:

- Ta đã ăn, không biết các vị lão sư tìm ta có chuyện gì?

Nghe đến đây người trong đại sảnh đổi sắc mặt, nghe giọng nói thì là lão sư Tiểu La Thiên học viện mời Trần Lạc dự tiệc?

- Ha ha ha ha ha ha! Xem ra ngươi đã hiểu lầm.

Không hiểu sao trong lòng Tiết Thường Uyển thầm vui mừng.

- Phải không? Mới chỉ bắt đầu, nghe thêm đi.

Mấy lão sư trong phòng bắt đầu răn dạy, nói cái gì mà dù gì trước kia Trần Lạc cũng là học đồ Tiểu La Thiên học viện, các lão sư từng dạy hắn sao bây giờ lên mặt vậy? Thật là không lễ phép. Bốn, năm lão sư lên giọng dạy bảo một tràng, ucối cùng Trần Lạc cũng mở miệng.

- Các lão sư hiểu lầm, Trần Lạc ta sẽ không quên ân dạy dỗ của các người. Như các lão sư đã nói, trước ia ta là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, vậy nên các người có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần khách sáo với ta.

Trần Lạc nói không kiêu ngạo không luồn cuối làm người trong đại sảnh thầm khen.

Giờ phút này, trong phòng có năm người ngồi. Lý chấp sự ngồi ghế chính, từ đầu đến cuối gã không nói một câu, chỉ cúi đầu uống rượu. Bốn lão sư Lưu Khải Đông ngồi hai bên bàn. Trần Lạc đứng trước cửa, chỉ đứng chứ không ngồi.


Lưu Khải Đông liếc Lý chấp sự, nói:

- Chuyện là vậy, lúc trước trục xuất ngươi ra khỏi học viện xong chúng ta luôn áy náy. Tuy ngươi từng xâm nhiễm hắc ám nhưng dù gì là học đồ của Tiểu La Thiên học viện chúng ta, còn từng giành nhiều vinh diệu cho Tiểu La Thiên học viện. Viện trưởng, Lý chấp sự biết cô nhi, không cha không mẹ, Vân Du cư sĩ nhận nuôi ngươi cũng lìa đời vào ba năm trước. Chúng ta bất nhẫn ngươi ở bên ngoài lẻ loi hiu quạnh nên quyết định cho ngươi một cơ hội, để ngươi vào Tiểu La Thiên học viện. Thế nào, có vui không?

Người trong đại sảnh nghe lời Lưu Khải Đông nói rất là khinh thường. Nguyên Trường Tín thành có ai không biết là Tiểu La Thiên học viện thấy Trần Lạc bị phế tu vi, không muốn lãng phí tài nguyên tu hành mới vô tình đuổi đi. Trên đài đá xanh thấy người ta có tiềm lực lớn thì muốn gọi về, còn da mặt dày bảo gì mà lo lắng Trần Lạc một mình lẻ loi hiu quạnh, quá vô sỉ.

Không biết Trần Lạc có phản ứng gì?

Là đồng ý hay từ chối?

Có lẽ Trần Lạc sẽ đồng ý.

Trong lúc mọi người nghi ngờ thì giọng Lưu Khải Đông vang lên:

- Sao không mau đa tạ Vương Khắc lão sư khoan hồng độ lượng, mời rượu đi, còn đứng đó làm gì?

Thấy Trần Lạc thờ ơ, Lưu Khải Đông cười nói:

- Có lẽ hài tử này mừng quá mới vậy.

Lưu Khải Đông đứng dậy định kéo Trần Lạc, bàn tay gã vươn ra giữa không trung bị hắn chặn lại.

Trần Lạc mỉm cười nói:

- Các vị lão sư còn nhớ nhung khiến ta rất cảm động, ta rất vui vì các lão sư cho ta một cơ hội nữa. Tuy nhiên bây giò ta đã là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, đa tạ các vị quan tâm.

Từ chối? Trần Lạc từ chối lời mời của Tiểu La Thiên học viện?

Điều này khiến mọi người trong đại sảnh giật mình.

Lạc Anh bĩu môi nhỏ giọng nói:

- Không ngờ tên này rất có chí khí.

Trong phòng, thấy Trần Lạc từ chối thì đám người Lưu Khải Đông biến sắc mặt, không còn ý cười.

Lưu Khải Đông nói:

- Trần Lạc, có phải ngươi còn tức giận lúc trước chúng ta trục xuất ngươi...

Lưu Khải Đông chưa nói xong Trần Lạc đã lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Lúc trước ta xâm nhiễm hắc ám, có tội nên chịu, không liên quan các vị lão sư. Ta hiểu vì sao Tiểu La Thiên học viện trục xuất ta.

- Vậy ngươi có ý gì? Chúng ta cho ngươi thêm cơ hội sao ngươi không biết quý trọng?

Trần Lạc lắc đầu từ chối.


Lưu Khải Đông định nói thêm.

Lý chấp sự luôn cúi đầu uống rượu bỗng lên tiếng:

- Trần Lạc, ngươi là người thông minh, với người thông minh thì Lý Nguyên ta sẽ không nói nhảm. Chúng ta hãy bỏ qua chuyện cũ đi, chỉ cần ngươi chịu trở về, ta đồng ý cho ngươi tài nguyên sung túc nhất để tu hành.

Không khuyên bảo được Lý chấp sự bắt đầu dụ dỗ.

Trần Lạc lại lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không hứng thú.

- Càn rỡ!

Lưu Khải Đông tức giận quát:

- Trần Lạc, ngươi đừng không biết điều!

Trần Lạc nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lưu Khải Đông, lạnh lùng nói:

- Lưu lão sư, ta luôn có tật không biết điều, chẳng lẽ đến bây giờ lão sư mới biết?

Trần Lạc nói câu này hơi khinh cuồng, đầy khinh thường, không để Lưu Khải Đông vào mắt. Đúng vậy, tuy bây giờ tinh thần lực của Trần Lạc chưa hồi phục như ban đầu nhưng cũng gần lành lặn, với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc đừng nói một Lưu Khải Đông vu sư trung cấp, cộng thêm đám người Lý chấp sự hắn cũng không sợ.

Lưu Khải Đông không ngờ Trần Lạc dám cãi lại mình, rất là tức giận. Lý chấp sự ngồi bên cạnh bỗng cười to, ý bảo Lưu Khải Đông ngồi xuống.

Lý chấp sự rót rượu, nói:

- Trần Lạc, sợ rằng ngươi chưah iểu ý tài nguyên sung túc mà ta nói.

Lý chấp sự dừng một chút, tiếp tục bảo:


- Chỉ cần ngươi chịu trở về thì mấy tháng sau la thiên trận của Tiểu La Thiên học viện chúng ta mở suốt ngày cho ngươi.

Không đợi Trần Lạc nói gì, Lý chấp sự tiếp tục dụ dỗ:

- Mỗi ngày cho ngươi năm viên tụ linh đan thượng đẳng, hai viên vũ hóa đan thượng đẳng, một viên dưỡng linh đan thượng đẳng.

Đám người trong đại sảnh nghe lén Lý chấp sự bày ra điều kiện thì rất rung động. Bọn họ la thiên trận pháp chính là quý giá nhất Tiểu La Thiên học viện, bên trong tràn ngập linh khí thượng đẳng, vào đó tu hành tiến bộ gấp mấy lần. Tụ linh đan, vũ hóa đan, dưỡng linh đan,đều là thượng phẩm. Xem ra lần này Tiểu La Thiên học viện chuẩn bị tài nguyên sung túc buộc Trần Lạc đồng ý.

Trong đại sảnh lặng im, bọn họ thầm đoán kết quả, bởi vì Lý chấp sự đưa ra điều kiện quá hấp dẫn. Trong khi mọi người nghi ngờ thì giọng Trần Lạc lại thản nhiên vang lên.

- Không hứng thú!

Từ chối, Trần Lạc từ chối!

Trong phòng, đám người Lưu Khải Đông đều cho rằng Trần Lạc thật không biết điều. Lý chấp sự khá bất ngờ nhưng không tức giận, gã bật cười nhấp môi ly rượu.

Lý chấp sự nói:

- Ngươi có chí khí hơn ta tưởng, ha ha ha ha ha ha! Không tệ, không tệ, trẻ nhỏ dẽ dạy.

Lý chấp sự ngửa đầu uống hết rượu trong ly, chép miệng, hà hơi. Lý chấp sự ngẩng đầu nhìn Trần Lạc.

Lý chấp sự chậm rãi nói:

- Trận pháp, ngươi không hứng thú, linh đan, ngươi cũng không có hứng thú, không biết nếu là Thiên Ngộ Bia thì ngươi có hứng thú không?

Người trong đại sảnh nghe lén nỗi lòng kích động. Không lẽ... Không lẽ Lý chấp sự định cho Trần Lạc một danh ngạch đi Tiểu Phật linh Giới?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận