Thiên Vu

- Được rồi chứ?

- Không phải ngươi muốn uống rượu sao?

Trần Lạc xác thực muốn uống rượu, nhưng là không phải uống cùng Hiên Viên Đồng, cũng không muốn uống kiểu như nàng. Đương nhiên, lời này tuyệt không thể nói ra, đành nói:

- Tửu lượng ta không tốt, uống một chút là say rồi.

- Nếu ngươi uống say, ta hầu hạ ngươi, được chưa?

Hiên Viên Đồng bất ngờ nói ra một câu như vậy khiến Trần Lạc sợ hãi không nhẹ, muốn nhìn về phía ba người Tần Phấn cầu cứu, bất quá tình hình ba người tựa hồ không tốt hơn hắn được bao nhiêu, thậm chí càng gay go. Nhìn dáng dấp ba người hoàn toàn bị tiểu Mạn Đà La bắt chặt, cứ thế thoáng cái đã đổ vào bụng chừng hai mươi chén, khiến mặt Lãnh Cốc đỏ rần.

Trần Lạc không khỏi thầm than, hôm nay xem như nhảy vào hố lửa rồi. Mắt nhìn Hiên Viên Đồng uống cạn lại rót vào uống, nhiều lần như vậy, hắn cũng bồi tiếp hơn hai mươi chén, bất quá nhìn ra, tửu lực Hiên Viên Đồng tuyệt đối không chịu nổi, khuôn mặt mỹ lệ đã đỏ ửng, ánh mắt bắt đầu mê ly.

- Ta có một số việc muốn hỏi ngươi.

Uống được hơn ba mươi chén, Hiên Viên Đồng rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

Trần Lạc không rõ vì sao, đáp lại:

- Hỏi cái gì?

- Chuyển sang nơi khác có được không?


Trần Lạc sy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.

- Ối, vợ chồng son nhanh như thế đã đi hẹn hò rồi?

Tiểu Mạn Đà La tùy ý ngồi trên ghế nhìn, nàng gác chân, hơi nghiêng đầu, giơ một chén rượu, cười chế nhạo nhìn hai người.

- Đúng vậy, chúng ta đang đi hẹn hò, ngươi đi không?

- Đi!

Tiểu Mạn Đà La lập tức đáp ứng.

- Sao ngươi không đi chết đi!

Hiên Viên Đồng lườm nàng một cái.

- Này, Đồng Đồng, ngươi dẫn thân ái của ta đi, nhớ đừng làm mất đấy.

Phòng khách lầu Vạn Hoa náo nhiệt vô cùng, hầu như mọi người đều đang bàn luận về Trần Lạc, điều này khiến cho đám người Lang gia cảnh địa trong nhã gian rất tức giận, đặc biệt là Lâm Ngọc Thiên, hắn thả xuống tôn nghiêm, buông bỏ mặt mũi đi xuống xin lỗi, nhưng Trần Lạc kia dĩ nhiên không cho chút mặt mũi nào, ngay cả Thương Vô Tà mời cũng dám từ chối.

- Tiểu tử họ Trần kia thực sự quá ngông cuồng, không biết cân nhắc, ta thật muốn mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận.

- Ngươi nghe xem người bên ngoài đang nói thế nào, hừ! Nói tiểu tử họ Trần kia thiên hoa loạn trụy, nói Lang gia cảnh địa chúng ta cũng chỉ có như thế, thậm chí nói Vô Tà căn bản chỉ là hư danh, thực sự là tức chết ta.

- Vô Tà, chỉ cần ngươi nói một câu, bây giờ chúng ta liền qua phế bỏ tiểu tử kia, ta mặc kệ tu vi của hắn có còn hay không, không còn là tốt nhất, nếu còn, ta cũng muốn cho hắn biết hậu quả của việc từ chối Lang gia cảnh địa chúng ta.

Thương Vô Tà ngồi thẳng, phẩm trà, trầm mặc không nói. Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua mỗi người xung quanh, thản nhiên nói:

- Thương Vô Tà ta là ai, các ngươi hẳn rất rõ ràng.

Một câu nói, mọi người đều trầm mặc. Xác thực, bọn họ cũng biết Thương Vô Tà là hạng người gì, dám làm mất mặt hắn, đối phương nhất định sẽ không có kết quả tốt, mặc kệ người kia là ai, đều là như vậy.

Phong Thanh Vũ nói:

- Vô Tà, ta thấy tiểu tử họ Trần kia chỉ sợ sẽ không gia nhập với chúng ta, ngươi chuẩn bị thế nào?

- Hắn sẽ không sống sót rời khỏi trấn nhỏ biên hoang, các ngươi có tin không?


- Vô Tà, ý của ngươi là…

Thương Vô Tà lắc đầu một cái, cười nhạt nói:

- Người này quá đặc thù, trình độ trận pháp của hắn là vô song, e sợ hết thảy các thế lực lớn đều biết.

Phát lời mời với hắn, nói không khoa trương chút nào, ai có thể được Trần Lạc hỗ trợ, liền có thể tìm đến phong ấn Táng Cổ trước tiên, ta sẽ tìm hắn nói lại một lần, cũng là một lần cuối cùng.

- Nếu như hắn từ chối thì sao?

- Vậy hắn sẽ chết ở chỗ này.

- Vô Tà, trước không phải ngươi nói là Sư đại nhân đã thông báo…

- Các ngươi cho là ta sẽ giết hắn sao? Ha ha…

Thương Vô Tà cười nói:

- Tất cả mọi người muốn tranh phong ấn Táng Cổ, còn Trần Lạc thì chỉ có một, nếu không chiếm được hắn, mọi người cũng tuyệt đối không hi vọng hắn gia nhập bất luận một phe nào, đến lúc đó căn bản không cần chúng ta động thủ, những thế lực khác cũng sẽ không cho phép hắn còn sống rời khỏi trấn nhỏ biên hoang.

- Đã như vậy, vì sao chúng ta còn muốn mời hắn, mời hắn lại đây rồi, chẳng phải là đắc tội với mọi người?

- Thế nên mới nói đây là một nước cờ hiểm, bất quá vì phong ấn Táng Cổ, đáng để mạo hiểm một lần.

Phong Thanh Vũ lại nói:

- Mượn hơi Trần Lạc đối với Lang gia cảnh địa chúng ta là mạo hiểm, còn những thế lực khác càng không phải nói… Bất quá… Nhìn hành động vừa nãy của tiểu Mạn Đà La và Mộ Vân Không, xem ra nội viện Trung Ương và Kiếm Và Hoa Hồng cũng muốn mạo hiểm đây.


- Ha ha!

Thương Vô Tà lắc đầu một cái, cười cười nói:

- Kiếm Và Hoa Hồng có muốn như vậy hay không thì ta tạm thời không cách nào xác định, bất quá nội viện Trung Ương tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy. Không, nói trắng ra, nội viện Trung Ương có thể, nhưng Mộ Vân Không thì tuyệt đối sẽ không.

Lời của Thương Vô Tà khiến đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên có chút không rõ.

Sự tồn tại của Trần Lạc quá đặc thù, mặc dù không có phong ấn Táng Cổ cũng giống như vậy, rất nhiều thế lực trên thế giới này sẽ không cho phép có nhân vật như hắn tồn tại, đây cũng là nguyên nhân nửa năm trước sau khi hắn bị thẩm phán, Tam quân và mười đại đoàn vinh quang đều muốn giết hắn.

- Ta nhớ lúc đó học phủ Trung Ương từng không tiếc điều động quân đoàn đối kháng với Tam quân nhằm bảo hộ Trần Lạc, nhìn từ điểm này, mặc dù lần này mọi người đều muốn giết Trần Lạc, học phủ Trung Ương vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ hắn như trước.

- Cao tầng học phủ Trung Ương vì chuyện Trần Lạc đã phát sinh chia rẽ, một bên phản đối bảo vệ Trần Lạc, một bên thì ủng hộ bảo vệ Trần Lạc, huống chi lần này người dẫn đội của nội viện Trung Ương là Mộ vân Không.

Thương Vô tà đứng lên, nhìn nhã gian của đám người Mộ Vân Không, nói:

- Các ngươi không hiểu Mộ Vân Không, hắn tuyệt đối không cho phép có người uy hiếp đến địa vị của hắn tại nội viện, hắn ngay cả Gia Cát Thiên Biên cũng không chứa được, sao có thể chứa được loại người nghịch thiên như Trần Lạc. Bằng vào hiểu biết của ta với hắn, hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để Trần Lạc chết tại chỗ này.

...

Lầu Vạn Hoa người đông như mắc cửi, mọi người nghị luận sôi nổi, cái tên Lạc gia Thiên Vương lão tử có thể nói là người người đều biết, dĩ nhiên trở thành một truyền thuyết kim cổ, rất có sắc thái truyền kỳ. Chỉ là đại đa số mọi người vẫn chỉ được nghe danh chứ chưa thấy mặt, mọi người đều tò mò với sự hiện hữu của hắn, ngay cả Miêu Hoành đã sống gần bốn mươi năm cũng không ngoại lệ. Nếu có thể, hắn thực muốn dâng lên ba chén rượu, chén thứ nhất để diễn tả sự áy náy trong lòng, chén thứ hai biểu đạt lòng kính nể, chén thứ ba biểu đạt tâm ý kết giao. Một người trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp hai lần nghịch thiên, giá trị tuyệt đối khiến người ta kính nể, cũng tuyệt đối khiến người ta muốn kết giao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận