Thiên Vu

Ngay một khắc khi vừa tiến vào trang viên, 11 liền lấy ra linh thức tra xét, phát hiện có không ít người quen, khi thấy đám người Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Táng Hoa, hắn chỉ mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, sau đó ngồi vào chỗ. Lạc Anh cũng ngồi xuống theo, hỏi:

- Bốn người các ngươi vẫn một mực đi cùng nhau?

Đối với ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc, Lạc Anh không xa lạ gì, hơn nữa còn hiểu biết rất rõ, khi còn ở học phủ Trung Ương, vì cùng quan hệ với 11 nên từng ngồi chung uống rượu, Tần Phấn bị vướng bởi thân phận nên nàng không tiện nói, cũng biết tính cách Ngạo Phong lãnh không liền bỏ qua luôn, nàng tóm chặt lấy Lãnh Cốc, hỏi:

- Ta nói này tiểu Lãnh Cốc, ngươi biết rõ tỷ tỷ đang tìm cường hào Trần, ngươi đã đi chung với hắn, sao còn không nói cho ta biết?

- Cô nãi nãi, sau này chúng ta chỉ trùng hợp gặp được thôi.

- Sau này? Sau này là lúc nào?

Bị Lạc Anh dùng dâm uy đe dọa, Lãnh Cốc không thể không nói lại một lần tình huống gặp được 11 tại chùa Cổ Lan, có điều mới nghe được một nửa, Lạc Anh đã không còn hứng thú nghe tiếp, nàng vốn muốn hỏi 11 một vài vấn đề, nhưng cũng biết trong trường hợp này thì không thích hợp.

- Thường Uyển và Hạ Mạt đều ở kia, ngươi không đi chào hỏi sao? Hai người các nàng đều nhớ ngươi muốn chết rồi.


- Vừa nãy đã chào qua.

- Ngươi chỉ gật đầu đã tính là chào hỏi xong sao?

Hiện tại Lạc Anh căn bản không chờ 11 đáp lời, trực tiếp kéo tay hắn đi qua:

- Vừa tiện lúc, ta giới thiệu cho ngươi biết mấy vị tỷ tỷ trong Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta.

Lạc Anh mãi mãi vẫn là Lạc Anh buông thả kia, cũng chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người khác, trực tiếp kéo tay Trần Lạc đi tới trước mặt các nữ thần của Kiếm Và Hoa Hồng, giới thiệu:

- Hoa tỷ, vị này chính là cường hào Trần ta đã nhắc đến với ngươi, ngươi còn nhớ chứ?

- Tên Lạc gia Thiên Vương lão tử, thiên hạ có ai không biết.

Táng Hoa hào hoa phong nhã cười khẽ, nhàn nhàn nhìn Trần Lạc, nhưng không hề nói ra nửa lời về chuyện tại chùa Cổ Lan.

- Cường hào Trần, vị này có thể nói là đại tỷ trong Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta, ngươi gọi Hoa tỷ là được rồi. Nói cho ngươi biết, Hoa tỷ là nữ thần Cửu Thiên, chỉ tay vạch trần Cửu Thiên không phải chuyện đùa, chỉ cần nàng nói một câu, trong thiên hạ bảo đảm không người nào dám động một sợi lông của ngươi.

Không chờ Táng Hoa đáp lại, Lạc Anh tiếp tục giới thiếu đến Dạ Thất Nương:

- Thất Nương cũng là đại tỷ trong Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta, các ngươi hẳn là biết nhau trước rồi, nếu như ta nhớ không lầm, Thất Nương tại thành Thanh Đế còn dám cam đoan vì ngươi, tuy rằng cuối cùng bị gia hỏa ngươi lừa gạt, bất quá Thất Nương đại nhân độ lượng sẽ không chấp nhặt với ngươi, Thất Nương, phải không?

Dạ Thất Nương lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Trần công tử, lại gặp mặt.

- Thất Nương nhân duyên tốt vô cùng, trong thiên hạ không ai không phải người quen, cũng không có chuyện gì nàng không làm được, nếu ngươi gặp phải phiền toái gì cứ đến tìm Thất Nương, nàng nhất định sẽ hỗ trợ.


- Tới đây cường hào Trần, ba vị đại mỹ nữ này lần lượt là Vô Lệ tỷ, Du Nhiên tỷ, Tri Thu tỷ, Hiên Viên tỷ. Vô Lệ tỷ là thánh nữ Thánh Thành, Du Nhiên tỷ thì ngươi biết rồi, là thống lĩnh Quang Minh điện, Tri Thu tỷ là người Lăng Tiêu cung, Hiên Viên tỷ là đại chấp pháp nội viện Trung Ương, bốn vị tỷ tỷ này đều nắm quyền sinh quyền sát trong tay, giết người không gớm, ai dám khi dễ ngươi, cứ việc tìm các nàng.

- Thường Uyển, Mạt Mạt, Phiêu Phiêu, Thanh Quân ngươi đều nhận thức chứ? Không cần ta giới thiệu? Chút sự tình giữa các ngươi thế nào mọi người đều biết, có ai không rõ ngươi và Thường Uyển là thanh mai trúc mã, Mạt Mạt càng không cần phải nói, ngươi vẫn công khai thừa nhận là bạn gái, còn Phiêu Phiêu…

- Này, Anh tử, ta không có quan hệ gì với hắn…

Mới nói tới Bạch Phiêu Phiêu, nàng liền lập tức ngắt lời Lạc Anh, nhưng đáng tiếc lời còn chưa dứt, Lạc Anh lại giành trước, nói:

- Yêu, Phiêu Phiêu, ta còn chưa nói gì, ngươi đã khẩn trương như vậy, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao, Thường Uyển và Mạt Mạt người ta đều không nói gì, ngươi còn giả bộ thẹn thùng…

Khi Lạc Anh vừa mở miệng, Bạch Phiêu Phiêu liền ý thức được chính mình phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, đó chính là vĩnh viễn không nên cãi nhau với Lạc Anh, bởi vì trong thiên hạ không ai là đối thủ của nàng ở khoản này, ngươi nói một câu, nàng có thể nói lại ngươi mười câu, cãi nhau với nàng xưa nay không ai có kết quả tốt. Nàng không chỉ có thể đưa ngươi lên tận trời cao, cũng có thể khiến ngươi xuống đất không chốn dung thân, càng có thể khiến ngươi á khẩu không trả lời được, có thể đổi đen thành trắng, chuyện không có cũng được nàng nói ra rất trôi chảy, thế nên tốt nhất là thức thời giữ im lặng, không cần phản bác.

Trần Lạc xem ra chẳng hề có chút không dễ chịu, rất hờ hững chào hỏi Tiết Thường Uyển và Hạ Mạt, cản hai nàng đều thuộc tuýp nữ nhân an tĩnh, khác biệt chính là, Tiết Thường Uyển là loại u tĩnh, còn Hạ Mạt thuộc loại điềm tĩnh, khi các nàng nhìn thấy Trần Lạc vẫn chưa hề nói gì nhiều, chỉ gật đầu chào hỏi như người xa lạ, chỉ là trong con ngươi hai nàng lại có vô vàn tình tự phức tạp.

- Các tỷ tỷ, thấy chứ? Cường hào Trần không chỉ là bạn trai tốt nhất của Lạc Anh ta, cũng là người đàn ông đám Thường Uyển, Mạt Mạt, Phiêu Phiêu quan tâm nhất, sau này hắn có phiền toái gì, các ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghe lời này Táng Hoa xem như hiểu rõ, sở dĩ Lạc Anh nhiệt tình giới thiệu Trần Lạc như thế, hẳn là muốn truyền đạt với các vị nữ thần trong Kiếm Và Hoa Hồng một điểm, đó chính là hi vọng các nàng nể mặt mũi mình và đám người Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, đồng thời cũng truyền đạt một tin tức cho mọi người ở đây biết, nếu hôm nay Trần Lạc có chuyện bất trắc, Lạc Anh nàng sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.

- Táng Hoa, ngươi kể chuyện kia cho Anh Tử?


Dạ Thất Nương cũng đã hiểu, bí mật truyền âm hỏi.

Táng Hoa trả lời:

- Không có.

- Vậy vì sao nàng…

- Anh tử rất thông minh, nàng có thể không biết lời Trường Hận nói với chúng ta, nhưng nhất định cũng ý thức được điều gì đó.

- Vậy chúng ta…

- Trọng yếu không phải chúng ta, mà là Mạn Đà La phu nhân, quyền lựa chọn nằm trong tay nàng.

Lần này đến them gia tiệc rượu sinh nhật Mạn Đà La phu nhân có tổng cộng hơn trăm nhân vật cao tầng các đoàn vinh quang, bọn họ ngồi thành từng chỗ, không biết đang thương nghị chuyện gì. Ba người Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc ngồi ở chỗ đó, Ngạo Phong và Tần Phấn xem ra còn tốt, tự mình rót rượu uống, bất quá Lãnh Cốc xem ra thì gay go hơn nhiều, sắc mặt tái xanh tái đen, thần tình kinh hoảng, một đôi mắt nhìn quét xung quanh, càng nhìn càng thấy da đầu tê dại, càng nhìn càng thấy rợn tóc gái, càng nhìn càng đứng ngồi không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận