Thiên Vu

Ngao Phong đang uống rượu, nhíu mày hỏi một câu.

- Ai, đứa nào sợ? Ngạo Phong, ngươi xem thường lão tử?

Lãnh Cốc lập tức phủ nhân.

- Không sợ thì ngươi run cái gì?

- Mắt nào của ngươi thấy lão tử đang run?

- Ngươi làm đổ hết rượu trong chén ra ngoài, còn nói không run?

- Ta…

Lãnh Cốc vừa nhìn, lúc này mới phát hiện rượu trong chén không biết từ khi nào chỉ còn lại một chút, hiện tại khá là lúng túng, kiên trì liếc nhìn Tần Phấn, lại liếc nhìn Ngạo Phong, nhịn nửa ngày mới hỏi:

- Được rồi, ta thừa nhận ta có chút sợ sệt, đừng nói với ta là các ngươi không sợ.

- Không có gì phải sợ.


Ngạo Phong lãnh khốc vẫn ngồi yên trên ghế, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, hắn cứ tự uống tự rót, chẳng được bao lâu đã uống cạn một bình.

- Ngươi không cần giả bộ, cũng không nhìn xem hôm nay tới đây là những ai, hảo gia hỏa, vừa rồi ta đếm thứ, đầy đủ hơn một trăm đoàn vinh quang, hơn nữa đi tới đều là các cao thủ thành danh lâu năm, gần như có tới bốn, năm trăm người.

- Thế thì làm sao?

- Còn làm sao nữa? Ngạo Phong ngươi đừng coi thường, những người này đề từng là hạng nhân vật thiên tài, đều có một thân thành tựu, không phải linh hải đặc thù thì cũng là linh tượng đặc thù, linh thể đặc thù, không thể không đề tỉnh ngươi trước, trọng yếu là chỗ mỗi người bọn họ đều đã tu luyện mấy trăm năm, một thân linh lực hùng hậu cỡ nào, ta cũng không biết nếu như động thủ, chúng ta sẽ phải đánh như thế nào nữa.

- Muốn đánh thế nào thì cứ đánh như thế.

Ngạo Phong như chẳng hề bận tâm, ngửa đầu dốc chén rượu trong tay vào miệng, đặt chén cạn xuống bàn, lại tiếp tục rót, xong mới nói:

- Nếu ngươi sợ, thế này đi, lúc đánh nhau ta sẽ bảo vệ ngươi.

- Cút đi, ai cần ngươi bảo vệ.

- Không có gì đáng sợ.

Tần Phấn cười cười, vỗ vỗ bả vai của hắn, chỉ vào Trần Lạc, nói:

- Xem kìa.

Thấy Trần Lạc ngồi trong vòng vây của một đống mỹ nữ, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, Lãnh Cốc há hốc mồm, không nhịn được nói lầm bầm:

- Lạc gia thật to gan, đám mây tự mình tìm đến muốn giết hắn, trước mắt bao nhiêu cao thủ nơi đây nhìn vào chằm chằm, hắn vẫn còn có tâm tình đi tán gái.

- Nhiều người như vậy đều tới vì Lạc gia, ngay cả chính hắn còn không sợ, ngươi phải sợ gì, đã đén rồi thì cứ thoải mái đi.

Tần Phấn nói tiếp:

- Thuận theo tự nhiên, tùy cơ ứng biến là được.

- Ta cũng không tin hai người các ngươi không sợ chết.

Lãnh Cốc buồn bực, cùng là người, vì sao chênh lệch lớn như thế chứ, hắn thừa nhận bất kể là Trần Lạc hay Tần Phấn và cả Ngạo Phong đều lợi hại hơn mình, nhưng lợi hại thế nào cũng chẳng so được với nhiều cao thủ như thế, gia hỏa này là người trong cuộc chẳng bận tâm, còn thoải mái ngồi tán gái, giống như người đám mây muốn giết không phải là hắn vậy, Tần Phấn và Ngạo Phong thì bày một bộ không liên quan, cứ đơn giản là ngồi uống rượu.


- Nào có dễ chết như thế.

Lúc này Trần Lạc đi tới, ngồi ở bên cạnh Lãnh Cốc, cười nói:

- Yên tâm uống đi, không chết được đâu, dù có chết cũng tuyệt không phải bốn người chúng ta.

- Mụ nội nó, các ngươi là một đám trâu bò, đến, uống đi, uống say rồi đánh nhau mới sướng.

Lãnh Cốc giơ vò rượu dốc ồng ộc vào miệng, môi hơi hết non nửa bình. Lấy tay áo lau miệng, nhếch cười nói:

- Lạc gia, ngươi sao lại trở về, đứng trong vòng vây của chúng nữ thần không chẳng phải sảng khoái hơn sao.

- Ta không phải sợ các ngươi cô quanh sao?

Vừa nãy khi Lạc Anh giới thiệu mình với những nữ nhân Kiếm Và Hoa Hồng kia, Trần Lạc tự nhiên cũng biết là có ý gì, đối với chuyện này hắn cũng không thể nói gì, bởi vì hắn không muốn liên lụy quá nhiều người, đặc biệt là nữ nhân. Cuốn ba người Tần Phấn vào đã khiến hắn rất không yên tâm, nếu còn cuốn theo mấy người Lạc Anh, vậy thực sự là quá bết bát. Đang uống rượu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng truyền âm.

- Biết rõ gặp nguy hiểm, tại sao còn đến.

Là tiếng Tiết Thường Uyển truyền đến, Trần Lạc suy nghĩ một chút, cũng không trả lời.

- Bọn họ muốn giết ngươi, biết không? Từ trong mấy lời Táng Hoa tỷ nói, ta đoán chừng nàng có thể không rat ay, dù ta không biết nguyên nhân, nhưng nàng nhất định sẽ làm như vậy, không chỉ nàng không, rất có khả năng… Ngươi sao còn muốn tới?

Không chỉ Tiết Thường Uyển bí mật truyền âm, còn có Hạ Mạt, Hiên Viên Đồng, Lạc An cũng bí mật truyền âm đến, ý tứ các nàng cũng giống như Tiết Thường Uyển, đều chất vấn vì sao Trần Lạc biết rõ có nguy hiểm còn muốn tới đây.


- Cường hào Trần, ta không biết ngươi vì sao nhất định phải tới tham gia tiệc rượu sinh nhật chó má này, hiện tại ta cũng không muốn biết, ngươi hãy nghe kỹ từng lời ta nói ngay đây, người đám mây đã đến, hơn nữa còn đến vì ngươi, đám mây có thể sẽ không trực tiếp ra tay với ngươi, động thủ hẳn là những người ở đây, rất có khả năng là mười đại đoàn vinh quang, cũng có khả năng là càng nhiều hơn, nếu ngươi đám mây đã đến, ngươi có chạy cũng không thoát.

- Vừa nãy ta giới thiệu ngươi cho Kiếm Và Hoa Hồng, ngươi nên rõ ràng ý tứ của ta, nhưng bây giờ nìn lại, hi vọng rất mơ hồ, Hoa tỷ rất có khả năng sẽ không nhúng tay, nguyên nhân thì ta không biết, nhưng nàng tuyệt đối không phải sợ đắc tội với đám mây, Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta cũng không sợ đám mây, hẳn là có nguyên nhân khác, Hoa tỷ không nói cho ta biết, ta cũng không hỏi.

- Nghe cho kỹ, ta sẽ tìm đến ngươi, sau đó vận dụng bí thuật Phượng Hoàng đưa ngươi và ta quấn lấy, ai muốn giết ngươi trước hết phải giết ta, bất quá ngươi yên tâm, trên thế giới này không có người nào dám giết ta, ngay cả đám mây cũng không ám, trước tiên ta dẫn ngươi rời khỏi đây rồi nói sau.

Cùng lúc đó, Tiết Thường Uyển lại truyền âm tới.

- Ta có biện pháp giúp ngươi rời khỏi nơi này, ngươi ngồi yên ở đó chờ ta.

Ngay sau khi Tiết Thường Uyển truyền âm, lại có một đạo truyền âm bí mật tới.

- Ta đang nghĩ biện pháp đưa ngươi rời khỏi nơi này.

Không phải ai khác, chính là Hạ Mạt.

Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, ba người trước sau truyền âm muốn dẫn mình rời khỏi, chuyện này thực khiến Trần Lạc sợ hết hồn, đặc biệt là Lạc Anh thậm chí muốn thi triển bí thuật Phượng Hoàng nào đó khiến chính mình và nàng quấn lại với nhưu, chuyện này quả thực quá không hợp lý, Trần Lạc có thể cảm giác được chính mình đã sớm bị không dưới mười cao thủ cấp khủng bồ nhìn chằm chằm, trốn căn bản là không thoát, chỉ làm liên lụy đến các nàng.

Đang muốn từ chối, một người đột nhiên xuất hiện ở trang viên, là một người mặc áo bào đen, tóc đen ba ngàn sợi phủ xõa xuống, khuôn mặt một nửa quyến rũ một nửa anh tuấn, khiến người ta không phân biệt rõ được là nam hay nữ, dù vậy chỉ một nửa quyến rũ cũng đủ mê hoặc, một nửa anh tuấn cũng đủ xuất trần thoát tục. Nếu người này là nữ, tư sắc tuyệt đối không dưới Lạc Anh, nếu như là nam, cũng không thua kém gì Gia Cát Thiên Biên là rồng trong loài người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận