Thiên Vu

Ai có thể nghĩ đến Đại Vu sư tu luyện mấy trăm năm từ khi nào trở nên yếu đuối đến vậy, bị Vu sư cao cấp đánh ra một quyền liền chết không toàn thây, đến tột cùng là Tân Thành Nghiệp quá yếu, hay là Trần Lạc kia quá mạnh mẽ? Mọi người đều biết không phải là Tân Thành Nghiệp quá yếu, mà vì Trần Lạc kia quá mức mạnh mẽ, cường đại vượt xa khỏi phạm trù lý giải của mọi người, cũng vượt ra khỏi pháp tắc tu hành, vượt ra khỏi sức mạnh pháp tắc.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có ai dám tin tưởng chuyện vừa rồi là sự thực. Cho dù tận mắt nhìn thấy cũng khó tin tưởng nổi, bởi vì một màn này quá mức hung tàn, quá mức bạo liệt, cũng quá khó cho người ta tiếp thu nổi, ngay cả Đại Vu sư hàng đầu như Tân Thành Nghiệp cũng không đỡ nổi một quyền của Trần Lạc, như vậy những người khác thì phải làm thế nào đây? Mọi người trong sân không khỏi bắt đầu sợ hãi, bất kể là Thương Vô Tà dẫn đầu đám thiên kiêu Lang gia cảnh địa, hay là Mộ Vân Không dẫn đầu đám thiên kiêu nội viện Trung Ương, trên mặt từng người đều hiện vẻ sợ hãi, hai mắt trợn tròn, trong lòng nhảy loạn, ngay cả đám trưởng lão và đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang kia, dù mỗi người đều là hạng kiến thức rộng rãi, tu luyện mấy trăm năm, nhưng sắc mặt vẫn là tái nhợt, sợ hãi nhìn quanh.

Xong chưa? Không, còn chưa xong.

Khi Trần Lạc bắt đầu tỉnh lại từ trong vũng máu, từ giờ khắc đó đã quyết định việc này sẽ không dễ dàng xong xuôi như vậy.

Hai vị đại chấp pháp Quang Minh điện là Bộ Phi và Trịnh Thiên tận mắt nhìn Tân Thành Nghiệp bị Trần Lạc tung một quyền đánh gục, biết kế tiếp sẽ đến lượt mình, bọn họ nào còn dám ở lại, lập tức thả người nhảy lên, bỏ chạy đi.

- Lăn xuống.


Trong hư không cuồn cuộn không ngừng vang lên tiếng sấm vọng, Trần Lạc gầm lên giận dữ, trực tiếp khiến cho hai người Bộ Phi và Trịnh Thiên từ trong hư không chịu chấn động phải hạ xuống, cả hai rơi trên mặt đất, thất khiếu xuất huyết, bọn họ trở mình muốn bò dậy, muốn một lần nữa thoát đi, thoáng chốc, thân ảnh Trần Lạc hiện tới, vung hai tay lên, lòng bàn tay chụp xuống.

- Giết người đền mạng, nếu đã dám động thủ, phải biết gánh chịu cái giá phải trả cho việc động thủ.

Phịch một tiếng, khi hai tay Trần Lạc hạ xuống, hai cái đầu của Bộ Phi và Trịnh Thiên trong nháy mắt liền nổ tung.

Chết rồi, lại chết rồi, một quyền một cái, một chưởng một đôi.

Nơi đây Trần Lạc tựa như ma thần đến từ Cửu Thiên, biểu diễn sự bá quyền của hắn trước mắt mọi người, cũng tựa như tử thần đến từ địa ngục, thẩm phán tử hình mỗi người ở đây, cái oai của hắn là tĩnh lặng và bá đạo, bạo liệt và hung tàn, những người đứng ở đây không ai dám mở miệng, không dám thở dốc, mọi người đều sợ, đều hãi, đều kinh.

Trong đám người, Lâm Ngọc Sơn đứng ở nơi đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, khắp toàn thân không ngừng run rẩy, hắn sợ, sợ thật sự, cũng không dám còn tự thị tài cao hơn người như trước nữa, cũng không dám xem thường ăn nói lỗ mãng như trước nữa, càng không dám nói nhiều hơn một lời một chữ, chỉ có sợ hãi, vô tận sợ hãi, hắn sợ Trần Lạc sẽ tìm đến hắn, không muốn chờ thêm nửa khắc, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Có người sợ sệt, có người bắt đầu chạy trốn, có một người chạy trốn, những người khác lập tức theo sau, trong lúc nhất thời trang viên Mạn Đà La đã có hơn phân nửa trong số bốn năm trăm người là các vị đại lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang lục tục rời đi, sỉ nhục? Mặt mũi? Những thứ này đã không còn trọng yếu, bọn họ chỉ muốn sống sót, còn chuyện ám sát Trần Lạc? Ngay cả cỡ như Tân Thành Nghiệp còn bị hắn đánh một quyền cho bẹp dí, còn ai dám đi ám sát nữa?

Vèo vèo vèo, trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang đều toàn lực chạy trốn.

- Ngày hôm nay không có ta gật đầu, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi.


Chỉ thấy Trần Lạc nhảy người lên, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một đạo rống giận giống như đến từ địa ngục, xuyên thấu qua lôi vân cuồn cuộn tựa như thấy một con quái vật che khuất nửa bầu trời, hai con mắt của nó như Nhật Nguyệt, lại như lỗ thủng vực sâu, nửa đoạn thân thể chôn dấu trên không trung, một cái đầu hung thần ác sát, quơ hai tay, bài sơn đảo hải, xé lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời, xé đại địa kịch liệt lay động, cũng xé đại tự nhiên thác loạn âm dương, điên đảo ngũ hành.

- Toàn bộ cút trở về cho ta!

Trong vũng máu, Trần Lạc vung hai tay lên, mười ngón tay đan lại, bỗng nhiên đập xuống, oanh, linh lực mênh mông trong nháy mắt bộc phát ra, hai ba trăm người đang vội vã trốn đi thoáng cái bị chấn động rơi cả xuống mặt đất, có người tiếp tục đứng lên chạy trốn, vừa muốn động, Trần Lạc lại đập tới một quyền, một cái, hai cái, bảy cái tám cái, hai mươi, ba mươi người cứ như vậy trong chớp mắt công phu bị Trần Lạc diệt sạch sẽ.

Đến tận lúc này, cũng không còn người nào dám trốn nữa.

Ngao.

Trong hư không, con quái vật che khuất nửa bầu trời rống lên một tiếng như phát rồ, tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa, mỗi một tiếng rống giận, bầu trời đều dậy sấm, đại địa rung động, đại tự nhiên rung chuyển, mọi người đều nghe ra được bên trong tiếng rống giận kia ẩn chứa cơn giận ngợp trời, nó phảng phất như nắm giữ sức mạnh vô cùng vô tận, muốn xông lên hủy diệt thiên địa này.


Trời a! Đây là thứ quái vật gì?

Không có ai biết, nhưng mọi người cũng biết đây là Trần Lạc lấy ra linh tượng của mình, bọn họ không cách nào tưởng tượng được linh tượng một người có thể khổng lồ như thế, bạo liệt như thế, hung hãn như thế, kinh khủng như thế. Che kín ngập trời, bạo liệt khát máu ngợp trời, hung hãn kinh sợ vạn linh, khủng bố hủy thiên diệt địa.

Rất nhiều người đều nhớ rõ, tại ba năm trước khi Trần Lạc lần đầu lấy Vu pháp nghịch thiên, thế nên trêu chọc tới trời xanh thẩm phán, hoàn toàn là vì hắn ngưng tụ linh tượng dẫn phát thiên triệu, lúc đó mọi người đều cho rằng Trần Lạc bị thẩm phán, tu vi mất hết, linh tượng chết non. Hiện giờ nhìn lại, tu vi của hắn chẳng những không có mất hết, trái lại càng thêm mênh mông, còn linh tượng của hắn cũng không có chết non như tưởng tượng, trái lại… Trái lại càng kinh khủng đến thế.

Trần Lạc vẫn lẳng lặng đứng trong vũng máu, mái tóc nhuốm đỏ tùy ý tung bay, áo bào rách nát phần phật theo gió, trên người trần trụi, nhìn như có vẻ gầy yếu, nhưng lại vô cùng hoàn mỹ, từng tấc từng tấc da thịt phảng phất như đều hàm chứa sức mạnh vô cùng vô tận. Bên trên phía sau lưng là một đoàn dấu ấn hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt nơi này, ở đây hắn phảng phất như hòa thành một thể với linh tượng khủng bố che kín nửa bầu trời trong hư không kia, hắn giận, linh tượng khủng bố giận, hắn động, linh tượng khủng bố cũng động.

Trong đám người, đoàn thiên kiêu học phủ trung ương do Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần dẫn đầu, giờ khắc này đều bị sợ hãi bao phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận