Thiên Vu

- Chết hết toàn bộ cho ta!

Trần Lạc ngửa mặt lên trời rống giận, lôi vân cuồn cuộn phía chân trời cường hành đè xuống, đếm không hết sấm sét màu tím vàng đánh xuống, linh tượng khủng bố che kín bầu trời lại quơ hai tay, phát ra từng tiếng rống giận, mạnh mẽ đập xuống mặt đất khiến mặt đất run rẩy kịch liệt, sụt ra một đạo lại một đạo núi lửa, dung nham cuồn cuộn theo đó lan tràn, hình thành biển dung nham điên cuồng cắn nuốt toàn bộ vùng biên hoang. Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là trận pháp, lít nha lít nhít, một đạo tiếp lấy một đạo, một trận thủ sẵn một trận, khắp nơi đều là như thế.

Người thanh niên áo lam kia, thân ảnh Trần Lạc hạ xuống ở phía chân trời, đi lại khắp nơi trên mặt đất, khắp nơi giữa hư không, đỉnh đầu là linh tượng tà ác che kín bầu trời, chân đạp chính là biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh hung thần ác sát thủ hộ quanh thân, tinh thần chi hồn Đại Diêm La ba đầu sáu tay bao phủ, hơi chút là bốn phương kinh động, tám phía náo loạn, thiên hạ khóc, ba đầu khiếu lên tận trời, sáu tay múa loạn càn khôn.

Cuồng phong gào thét tựa như tiếng kèn lệnh chiến. Lôi vân cuồn cuộn tựa như trống trận lôi minh. Chiến, chiến, chiến, chiến không ngừng nghỉ. Giết giết giết! Giết hết muôn dân!

Một niệm giết một người, tâm ngừng tay không ngừng, máu chảy vạn dặm, nhuộm đỏ đất trời. Hổ, cáo săn mồi, nai con thương tiếc, thế gian xưa nay vốn là mạnh được yếu thua, cho dù có lý cũng là uổng công.

Tự nói, nam nhi có chí nam nhi, chuyện giữa người với người có lúc thề bất lưỡng tập. Giết một người là tội, giết vạn người là hùng, giết trăm vạn người là hùng trong hùng. Hùng trong hùng, đạo bất đồng, dù vạn năm nhân nghĩa, thế nhưng kiếp này sính hùng tranh phong, mỹ danh ác danh bất thương bất ái, giết trăm vạn người tim không loạn, dù cho vạn người gọi tên đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng phóng tầm mắt suốt vạn năm kim cổ, có anh hùng nào không giết người? Ta không phải anh hùng, ta xem thường anh hùng, ta giết người chỉ vì ta muốn giết, Trần Lạc ta giận giữ, các ngươi chịu đựng không nổi, đại địa chịu đựng không nổi, trời xanh chịu đựng không nổi, ai cũng không chịu đựng nổi.


Không biết qua bao lâu, khi lôi vân cuồn cuộn trong hư không ngưng không cử động nữa, khi linh tượng tà ác che kín bầu trời không còn rít gào, khi đại địa không còn run rẩy, khi biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên không còn cuồng bạo, khi trận pháp đầy trời không còn nhấp nháy, khi tất cả đình chỉ hết thảy, phảng phất như thời gian cũng ngừng trôi, biên hoang từ lâu đã không còn là biên hoang, nó đã biến thành biển máu. Trước đó, trăm vạn vinh quang giả tụ tập ở đây không biết đã chết mất bao nhiêu người, càng không biết đã tổn thương bao nhiêu người, không có ai biết, chỉ biết toàn bộ biên hoang không còn người nào có thể đứng.

Tĩnh lặng và tịch mịch.

Toàn bộ biên hoang đều là như vậy, phóng tầm mắt nhìn đều là thi thể khắp nơi, trăm vạn vinh quang giả người chết kẻ thương, mặc kệ ngươi là thiên kiêu hay đoàn trưởng đều không ngoại lệ, cho dù đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà liều mình ra sức ngăn cản, nhưng vẫn chết quá nhiều người, dù chon gay cả là Vu sư đại thần thông cũng đều nằm bại liệt trên mặt đất, tóc tai ngổn ngao, áo bào rách nát, cho dù không chết, nhưng từng người đều như con chó chết, linh lực tiêu hao toàn bộ, triệt để hư thoát, nằm trong vũng máu thở hổn hển, sợ hãi.

Không được chính là không được, đấu Vu pháp không được, đấu Trận pháp đồng dạng vẫn là không được.

Những người còn sống ngửa mặt nhìn Trần Lạc lẳng lặng đứng ở trong hư không, chỉ nhìn thôi cũng thấy run rẩy, người này quả thực quá đáng sợ, mạnh mẽ hầu như tương đương với tồn tại của Thần, mạnh mẽ đến không thể chiến bại, cũng khủng bố giống như Ma, khủng bố giết chóc ngập trời, bá thể cường đại lan tràn ra tới, bao phủ cả vùng biên hoang, khiến vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn, tĩnh lặng tới độ éo cho người ta không dám nói chuyện, không dám hô hấp.

Giết hắn? Lấy cái gì để giết hắn?

Linh tượng tà ác che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh thủ hộ như hung thần ác sát, bá thế tĩnh lặng hoàn toàn, bản lĩnh trận pháp như xoay tay thành mây lật tay thành mưa, một người như thế, lấy cái gì để giết hắn? Ai có thể giết được hắn? Hắn một thân một mình lực chiến trăm vạn người, hành động điên cuồng cỡ này, đừng nói là vạn năm lịch sử kim cổ, ngay cả từ thượng cổ cũng có mấy người làm được như thế? Có mấy người dám làm như thế?

- Quá là đáng sợ, tiểu tử Trần Lạc này quả thực…

Nhìn biên hoang khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông, tim gan Đồ lão tà không nhịn được run rẩy hẳn lên, nhìn về phía Trần Lạc trong hư không, hắn dĩ nhiên không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, hay nói đúng hơn là có thể nói gì, có thể làm được gì. Đúng vậy, đối với Trần Lạc, hắn cái gì cũng không thể nói, duy nhất có thể làm chính là nhìn, ngoại trừ việc này ra cũng không còn làm được gì khác.

- Hiện tại tiểu tử Trần Lạc này đã biến thái như vậy, nếu như qua thêm mấy năm nữa, linh tượng, biến dị chi linh, long linh thủ hộ, bá thế và tinh thần chi hồn của hắn toàn bộ đều trưởng thành, thiên hạ này se là không còn ai làm gì được hắn nữa.

Ngụy đại tổng quản cố kìm nén cảm giác da đầu tê dại, cảm thán nói.


Hách Thiên Nhai lắc đầu một cái, ngưng mi nói:

- Sự tồn tại của Trần Lạc quá mức nghịch thiên, thế giới này căn bản không chứa được hắn, Vân Đoan cũng sẽ không tha cho hắn, trời xanh càng không bỏ qua hắn.

- Phủ chủ, Vân Đoan thực sự sẽ hạ xuống thẩm phán thiên phạt?

- Nhất định sẽ!

Hách Thiên Nhai vô cùng khẳng định đáp lại, nói tiếp:

- Hơn nữa, đến thời điểm hạ xuống thẩm phán, có thể không chỉ là Vân Đoan.

Lời của Hách Thiên Nhai, bọn người Đồ lão tà, Ngụy đại tổng quản đều biết là có ý gì, bất kể là linh tượng khủng bố hay biến dị chi linh siêu thoát khỏi đại tự nhiên của Trần Lạc đều là thứ vượt ra ngoài pháp tắc, trời xanh nhất định sẽ hạ xuống thẩm phán, đặc biệt là hắn còn nắm giữ pháp tắc tự nhiên, đây là vượt chế, là bản chất tội lỗi nghiêm trọng nhất, trời xanh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.


Đang nói, Hách Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy không đúng, ngửa đầu nhìn lại bất ngờ phát hiện trong hư không không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mặt thủy kính thật lớn, thủy kính như vực sâu, bên trong phảng phất như ngưng tụ sóng ngầm.

Thấy thủy kính này, sắc mặt Hách Thiên Nhai đại biến, hít sâu một hơi, quát lên:

- Thẩm phán của Vân Đoan tới rồi!

- Phải làm sao bây giờ?

Đồ lão tà vội hỏi.

Làm sao bây giờ? Hách Thiên Nhai cũng không biết phải làm sao bây giờ, đối mặt với thẩm phán đến từ Vân Đoan, bọn họ căn bản không thể ra sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận