Thiên Vu

- Tội đồ Trần Lạc, quỳ xuống tiếp nhận Vân Đoan thẩm phán!

Lúc này, một người không biết từ đâu xông ra, chính là sứ giả Vân Đoan Tư Đồ Nam, hắn cầm Thẩm Phán Chi Gián trong tay, căm tức nhìn Trần Lạc, khóe môi lại nhếch lên tia cười đắc ý, nói:

- Mặc kệ thực lực ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, đối mặt với Vân Đoan thẩm phán, cũng chỉ có một con đường chết, quỳ xuống chịu chết đi!

Trong hư không, Trần Lạc vẫn lẳng lặng đứng đó, trên khuôn mặt chẳng thấy có chút biểu tình gì, một đôi mắt xám đầy rẫy tĩnh mịch, xem ra đối mặt với Vân Đoan thẩm phán, hắn vẫn thời ơ, giống như người sắp tiếp thu thẩm phán không phải là hắn mà là người khác vậy, rất bình tĩnh.

- Chết đến nơi rồi vẫn còn khăng khăng một mực! Hừ, ta liền thu gặt linh hồn ngươi ngay tại đây.

Tư Đồ Nam giơ cao Thẩm Phán Chi Gián, nhắm hướng trời xanh, quát lên:


- Sứ giả Tư Đồ Nam khẩn cầu Vân Đoan lập tức hạ xuống thiên phạt, thẩm kết tội đồ Trần Lạc.

Dứt lời, vù một tiếng vang nhỏ, thủy kính to lớn khúc xạ ra một đạo ánh sáng màu trắng bạc, ánh sáng kia nhìn có vẻ không mấy bắt mắt, cũng không hề hoa lệ đồ sộ, có vẻ rất là phổ thông, điều này không khỏi khiến cho người ta hoài nghi lẽ nào đây chính là thẩm phán của Vân Đoan? Người không biết tựa hồ không nhìn ra nó có gì lợi hại, nhưng đám người Hách Thiên Nhai lại nhìn ra, ánh sáng màu trắng kia đáng sợ cỡ nào, bên trong đó hàm chứa lực lượng bản nguyên đủ để phá hủy tất cả.

Đồ lão tà chỉ dùng linh thức dò xét một thoáng, lập tức bị chấn động thất khiếu xuất huyết.

- Khặc, khặc… Thẩm phán của Vân Đoan thật lợi hại, nếu không phải lão tử phản ứng nhanh, sợ là linh hồn đã bị chấn động thành nát vụn.

Đồ lão tà bị thương nặng, không thể không khoanh chân ngồi xuống chữa trị.

Rào! Thủy kính bỗng nhiên tỏa ra, ánh sáng màu trắng bạc khúc xạ xuống, Trần Lạc không tránh không né, không lùi ngược lại còn tiến, thả người nhảy một cái, lấy ra tinh thần chi hồn Đại Diêm La, trong nháy mắt gia trì chín chín tám mươi mốt trận pháp thủ hộ xung quanh thân thể. Khi va chạm với thẩm phán từ Vân Đoan, trận pháp gia trì trong nháy mắt liền tán loạn, tinh thần chi hồn cũng nhanh chóng mờ đi.

Ngao… Long linh màu xám rít gào, chiếc đầu rồng điên cuồng cắn xé thẩm phán từ Vân Đoan.

Cùng lúc đó, lôi vân cuồn cuộn chuyển động tại hư không, linh tượng khủng bố che kín bầu trời cũng rít gào lao ra, mặt đất kịch liệt run rẩy, biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên càng bộc phát, lúc này Trần Lạc đã bộc lộ toàn bộ sức lực, điên cuồng ngăn cản thẩn phán từ Vân Đoan, nhưng vẫn không được như trước. Thẩm phán từ Vân Đoan thực sự quá mạnh mẽ, cho hắn điên cuồng bố trí trận pháp, long linh hung hăng tùy ý, linh tượng mạnh mẽ rít gào, biến dị chi linh bùng nổ, nhưng văn bản không thể lay động được thẩm phán từ Vân Đoan, thân thể bắt đầu trở nên vặn vẹo, máu tươi từ lỗ chân loongt ràn ra, tựa như lúc nào cũng có khả năng tán loạn biến mất.

Thấy một màn như vậy, đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà càng nóng ruột, bọn họ có lòng hỗ trợ, nhưng đối mặt với thẩm phán từ Vân Đoan, cái gì cũng không làm được, một đám nữ thần Kiếm Và Hoa Hồng bị nhốt trong phòng cũng là như vậy, hầu như đều muốn điên lên rồi, Lạc Anh không còn bận tâm Trần Lạc là Thông Thiên Lão Tổ, hiện tại nàng chỉ muốn xông ra ngoài, cho dù không giúp được gì cũng không muốn cứ thế trơ mắt nhìn Trần Lạc bị thẩm phán, nàng không làm được, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Cổ Du Nhiên cũng không chịu được.

Có điều, trong phòng có Mạn Đà La phu nhân tọa trấn, cho dù các nàng có nháo loạn cỡ nào đi nữa, có khóc lóc, hò hét, thậm chí không tiếc rat ay đánh nhau, nhưng Mạn Đà La phu nhân vẫn thờ ơ, cho dù các nàng có lấy cái chết uy hiếp cũng không được, Mạn Đà La phu nhân không cho các nàng chết, các nàng không ai chết được, cho dù là Táng Hoa cũng không ngoại lệ.


Trần Lạc ra sức chống đỡ thẩm phán từ Vân Đoan, những người còn sống tại vùng biên hoang đều không dám dừng lại, nhân lúc này đều dồn dập chạy thoát đi, lần náo nhiệt này bọn họ đã xem đủ lắm rồi, không còn muốn xem thêm chút nào nữa, còn về phong ấn Táng Cổ, bọn họ chẳng còn hi vọng xa vời, chỉ muốn lập tức rời khỏi, cách xa tên sát thần này càng xa càng tốt. Đám người Hách Thiên Nhai chung sức ra tay, trợ giúp những người thương tàn rời khỏi, đây là việc duy nhất bọn họ có thể làm.

- Hừ! Thẩm phán của Vân Đoan chính là lực lượng bản nguyên, há phải một người bình thường nho nhỏ như ngươi có thể chống đối, đúng là không biết sống chết!

Trong tay Tư Đồ Nam cầm Thẩm Phán Chi Gián, khinh miệt nhìn Trần Lạc, giờ khắc này hắn giống như một vị thần linh cao cao tại thượng có thể thống trị chúng sinh, càng là kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.

Bùm bùm một trận vang lên giòn giã, da thịt Trần Lạc bắt đầu bong ra từng tấc, lộ ra huyết nhục bên trong, thậm chí có thể thấy rõ được xương trắng bên trong, nhưng khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, da thịt bong ra dĩ nhiên khép lại trong nháy mắt như kỳ tích, cứ bong ra rồi khép lại như vậy thật nhiều lần.

Chuyện gì xảy ra?

- Phủ chủ, thân thể Trần Lạc nổ tung, nhưng vì sao còn có thể khép lại trong nháy mắt? Chẳng lẽ là nhờ sự cường đại từ những trận pháp hắn gia trì kia? Trận pháp gì có thể thần kỳ như thế?

- Không! Không phải trận pháp, trong thiên hạ cũng không có trận pháp nào có được uy năng trị liệu cường đại như thế, huống chi tuy Trần Lạc vẫn luôn ngưng diễn trận pháp, nhưng chỉ cần vừa ngưng diễn ra liền bị thẩm phán của Vân Đoan đánh cho chấn động tiêu thất, hiệu quả thu được cục kỳ nhỏ bé.


- Vậy vì sao thân thể Trần Lạc lại…

- Linh hải, nhất định là do linh hải! Linh hải Đại Địa sinh sôi liên tục? Không! Cho dù là linh hải Đại Địa sinh sôi liên tục cũng không thể có được hiệu quả trị liệu thần kỳ như vậy, chẳng lẽ là…

Hách Thiên Nhai dường như ý thức được điều gì, thần tình khá là kích động, nói:

- Thiên chi linh hải, nhất định là Thiên chi linh hải, chỉ có Thiên chi linh hải mới có thể thần kỳ như vậy, Trần Lạc chính là Thập Linh Nhân độc nhất vô nhị trong thiên địa.

Cái gọi là Thập Linh Nhân xuất phát từ Chư thế kỷ, có người nói tại thời điểm xa xưa, nhân loại đều là Thập Linh Nhân, chỉ là sau đó tựa hồ nhân loại chọc giận tới thần linh, kết quả dẫn tới thiên phạt mất đi một Linh trong đó, đại địa phạt đi một Linh trong đó, vận mệnh phạt đi một Linh trong đó. Cho đến ngày nay, đại đa số nhân loại chỉ có thể mở ra linh hải phổ thông, đương nhiên cũng có một số người được trời cao chiếu cố, được vận mệnh quyến luyến, mở ra được linh hải Đại Địa sinh sôi liên tục, chỉ là vạn năm kim cổ chưa từng nghe nói tới có người có thể mở ra Thiên chi linh hải.

Cho tới trước ngày hôm nay, không ai biết linh hải Trần Lạc đến tột cùng là cái gì, bởi vì không ai có thể tra xét được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận