Thiên Vu

- A…

Trần Lạc điên cuồng kêu lên, sức mạnh bên trong thẩm phán của Vân Đoan khiến hắn thống khổ không chịu nổi, cho dù hắn thôn phệ chỉ là tinh hoa, nhưng vẫn đủ khiến linh hải hắn gần như hỏng bét, càng thống khổ hơn chính là thân thể, phảng phất như từng tấc từng tấc da thịt đều bị xé rách, đau đớn vô cùng.

- Tội đồ Trần Lạc, ngươi dám… Ngươi!

Bên trên hư không, sứ giả Vân Đoan Tư Đồ Nam dù thế nào cũng không nghĩ ra được trong thiên địa này còn có người có thể thôn phệ thẩm phán của Vân Đoan, điều này khiến cho hắn thất kinh, trong lòng như kiến bò trên trảo nóng, không biết phải làm sao ứng đối, đặc biệt là theo thẩm phán từ Vân Đoan dần dần suy yếu, khiến hắn bắt đầu cảm nhận được sợ hãi.

- Thẩm phán của Vân Đoan bất quá cũng chỉ có thế, hôm nay ngươi thẩm phán xuống bao nhiêu, Trần Lạc ta liền cắn nuốt bấy nhiêu.

Trần Lạc thả người nhảy một cái, lôi vân cuồn cuộn và dung nham hình thành vòng xoáy giống như vực sâu, bao phủ lấy toàn bộ thẩm phán từ Vân Đoan, chỉ thấy hắn bỗng nhiên hút mạnh một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bóng người như Ma lại như Phật, hai tay tạo thành chữ Phật, tinh thần chi hồn múa loạn sáu tay. Vù một tiếng, quanh thân lóe lên một đạo cầu vồng, ngay sau đó lại lóe ra một đạo, trước sau liên tục lóe ra năm đạo cầu vồng.

- Đó là ánh sáng linh diệu? Chuyện này… Tiểu tử này đang làm gì thế? Đến lúc này rồi hắn vẫn còn đang tu luyện?


Đồ lão tà quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Thôn phệ thẩm phán từ Vân Đoan là chuyện nguy hiểm cỡ nào, có thể nói là mỗi giờ mỗi khắc đều cận kề cái chết, nhưng hiện tại tiểu tử kia còn dám tu luyện? Cái này cần phải có lá gan lớn tới đâu mới dám làm như vậy?

- Đâu chỉ hắn đang tu luyện, linh tượng của hắn, biến dị chi linh của hắn, thậm chí long linh của hắn đều đang tu luyện.

Hách Thiên Nhai truyền âm đến, đám người Đồ lão tà lập tức đưa mắt nhìn lại xung quanh. Quả nhiên, linh tượng, biến dị chi linh và long linh của Trần Lạc cũng đang tranh nhau thôn phệ thẩm phán từ Vân Đoan, một cái càng thôn phệ điên cuồng hơn một cái, tựa như ba con sói ác nhịn đói mười ngày nửa tháng trời đang tranh nhau cắn xé một con cừu non là thẩm phán của Vân Đoan kia.

Thẩm phán của Vân Đoan được xưng là có thể tru diệt cả Vu hành giả, nhưng cứ thế ở trước mắt bao nhiêu người bị Trần Lạc cầm đầu một đàn sói thôn phệ sạch sẽ, ngay cả chút cặn cũng không còn chừa lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn ai cũng nghĩ đó là một loại ảo giác, một loại ảo giác quá thật, quá khoa trương. Quỷ dị nhất chính là, sau khi Trần Lạc cắn nuốt thẩm phán của Vân Đoan, hắn không những không bị thương, trái lại thương thế trước đó còn khỏi hắn, ngay cả linh diệu cũng mở ra mười đạo, trở nên thần sung khí mãn, càng như được ăn ngon no nê một bữa, cả người tràn đầy sức mạnh. Không chỉ là hắn, long linh thủ hộ cũng càng thêm no đủ, linh tượng che kín bầu trời càng thêm khổng lồ, biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên tựa hồ càng thêm cuồng bạo hơn nữa.

Điều này không khỏi khiến cho người ta hoài nghi, đây có thực là thẩm phán do Vân Đoan hạ xuống sao? Đây là Vân Đoan thả xuống linh khí bản nguyên thưởng cho Trần Lạc khi hắn đối nghịch chính Vân Đoan rồi?

Từ khi nào nghe nói qua, thẩm phán giáng lâm, không những không thể thẩm phán được người ta, trái lại còn bị người ta cắn nuốt mất rồi? Có thứ thẩm phán như vậy sao?

Thôn phệ thì thôn phệ đã đành, đằng này người ta còn có thể chuyển hóa cho chính mình sử dụng, chữa lành thương thế, trợ giúp tu vi đột phá? Chuyện này… Đến tột cùng là thẩm phán của Vân Đoan quá yếu? Hay là Trần Lạc kia thực sự quá biến thái?

Trong hư không, đôi mắt màu xám tràn ngập tĩnh mình của Trần Lạc nhìn quét ngang ra, sứ giả Vân Đoan Tư Đồ Nam bỗng nhiên khẽ run rẩy, chỉ vào Trần Lạc, lắp ba lắp bắp nói:

- Ngươi… Ngươi… Tại sao ngươi có thể… Tại sao…

Nói nửa ngày cũng không được câu gì ra hồn, chờ khi Trần Lạc nhấc chân lên, Tư Đồ Nam thậm chí sợ hãi đến la lên thất thanh, lập tức giơ cao Thẩm Phán Chi Gián, quát:

- Sứ giả Tư Đồ Nam khẩn cầu Vân Đoan một lần nữa hạ xuống thẩm phán!


Không có ai trả lời hắn, Tư Đồ Nam lại khẩn cầu Vân Đoan hạ xuống thẩm phán, nhưng đáng tiếc vẫn không có ai đáp lại như trước. Tựa hồ cảm giác được điều gì, Tư Đồ Nam chuẩn bị muốn rút đi, nhưng không biết từ khi nào, Trần Lạc dĩ nhiên đã xuất hiện ở bên người hắn, hắn vừa muốn động, lại bị Trần Lạc mạnh mẽ chụp chặt lấy đầu.

Cho dù Tư Đồ Nam có thân phận sứ giả Vân Đoan cao quý, quanh năm thu nạp linh khí của Vân Đoan, thanh xuân mãi mãi, tuổi thọ vượt xa những người bình thường, bất quá Vân Đoan có một quy củ, hạng sứ giả Vân Đoan như hắn là không thể tu luyện, Tư Đồ Nam chính là như thế.

- Ta là… Ta là sứ giả Vân Đoan, ngươi… Muốn như thế nào?

- Sứ giả Vân Đoan thì đã làm sao?

Trần Lạc hét lớn lên một tiếng, nói:

- Quỳ xuống!

Một tiếng quát chói tai trực tiếp chấn động Tư Đồ Nam tới thất khiếu xuất huyết, đầu gối khụy xuống trên hư không. Hắn ngẩng đầu, sắc mặt xám như tro tàn, mồm miệng há hốc, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, nói lời đứt quãng:

- Ta là sứ giả Vân Đoan, ngươi… Ngươi không thể giết ta… Không thể!


- Hiện tại ta liền giết ngươi!

Dứt lời, Trần Lạc vung tay hạ sát, lấy tay làm đao, trực tiếp đập tan Tư Đồ Nam.

Chết rồi… Sứ giả Vân Đoan Tư Đồ Nam cứ như vậy bị Trần Lạc dùng một chưởng đập chết. Trước đến nay, sứ giả Vân Đoan đều là dạng cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, ngay cả đại lão của ba đại tập truyền trung tâm gặp được cũng phải một mực cung kính hầu hạ. Phải biết rằng sứ giả Vân Đoan là đại biểu do Vân Đoan sai phái, là người truyền đạt lại thánh chỉ của Vân Đoan, không người nào dám phản bác, không người nào dám nghi vấn, trước giờ càng không người nào dám nói một chữ « Không » với sứ giả Vân Đoan, càng chưa từng có ai trần trụi như thế, công nhiên chém giết một vị sứ giả Vân Đoan.

Đây khoongg phải là vấn đề có thể hay không thể, đây là vấn đề có dám hay không dám. Muốn nói đến thực lực, rất nhiều người đều có thực lực giết chết sứ giả Vân Đoan, nhưng muốn nói đến can đảm, e là ở đây không có một người nào dám, vì bọn họ đều biết rõ ràng hậu quả của việc chém giết sứ giả Vân Đoan, đó là công nhiên khiêu khích Vân Đoan, công nhiên khiêu khích chủ nhân thực sự của phiến thiên địa này, kết cục chờ đón chắc chắn là đáng sợ không thể nào tưởng tượng được.

Không được chính là không được.

Trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm không được, mười đại đoàn vinh quang không được, các đại lão bá chủ khắp nơi không được, đến sứ giả Vân Đoan hạ xuống thẩm phán cũng không được, dù cho là trăm vạn vinh quang giả cũng vẫn không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận