Thiên Vu

Không chỉ là nàng, ba nữ tử còn lại trong nháy mắt cũng có loại cảm giác này, như đã từng quen.

- Ngươi không sợ chết?

Trường Hận quai quái hỏi thăm, âm thanh trong vắt giống như dung nhan của nàng, tràn ngập lực tương tác, phảng phất như lay động cả đất trời.

- Chết? Ai chẳng sợ chết, đời người chỉ có một cái mạng, chết rồi là không còn, ta thế nào lại không sợ, nhưng sợ thì phải làm sao đây, ta ngược lại rất muốn sống. Nhưng các ngươi để cho ta sống sao?

Đôi mắt kia của Trần Lạc không biết từ bao giờ lại biến thành màu xám, tràn ngập tĩnh mình. Ánh mắt hắn xẹt qua trên dung nhan từng người, Trường Hận, Mạn Đà La, Vũ Yêu, Đương Bỉnh Nhiêm, sau đó lớn tiếng quát lên:

- Ta không biết vì sao các ngươi hi vọng ta chết, hiện tại ta cũng không muốn biết, bất quá tốt nhất các ngươi nên cầu khẩn những đạo thẩm phán kia có thể giết được ta, ta chết là hết chuyện, bằng không nếu hôm nay ta may mắn sống sốt, dù cho chỉ còn lại một vệt tàn thức, cũng sẽ tìm các ngươi tính sổ.

- Xin lỗi!

Trường Hận nhắm mắt lại, tựa như không có kiên nhẫn đối diện với Trần Lạc.

Trên sắc mặt Mạn Đà La không nhìn ra biểu tình gì, chỉ phun ra một chữ “Mệnh”!

Vũ Yêu lẳng lặng nhìn, từ đầu đến cuối vẫn là như vậy.

- Tiểu tướng công, biết không? Bộ dáng của ngươi khiến cho ta cảm thấy rất là đau lòng, rất là khổ tâm…


Đường Bỉnh Nhiêm không hiểu sao lại chảy nước mắt, nhưng nàng lại đang cười, nụ cười rất phức tạp, nàng không lau đi nước mắt, mặc kệ cho nước mắt lăn dài thành vệt trên hai gò má.

Trần Lạc liếc mắt nhìn nàng, cười nhạo một tiếng, nói:

- Được, các ngươi cũng muốn làm khó ta, vậy tìm chỗ nào mát mẻ ngồi chờ đi, hiện tại ông đây muốn đi gặp gỡ ông trời đánh xuống mười hai đạo thẩm phán, không có thời gian nhảm nhí với các ngươi, mau cút đi, cút được bao xa thì cút bấy nhiêu xa.

Tứ y thiên hạ vẫn không nhúc nhích, Trần Lạc đang bình tĩnh bất ngờ nổi giận, linh tượng che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh như hung thần ác sát, tinh thần chi hồn Đại Diêm La múa loạn càn khôn, hết thảy đồng loạt bộc phát ra, chỉ thấy hắn tức giận rít gào lên:

- Cút! Không lăn nhanh, hôm nay lão tử có chết cũng muốn kéo bốn người các ngươi chịu tội cùng.

Trần Lạc bạo phát bá thế, vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn. Cùng lúc đó, bá thế của Tứ y thiên hạ cũng lần lượt bạo phát, vạn vật tán loạn của Mạn Đà La, vạn vật thức tỉnh của Trường Hận, vạn vật hóa thạch của Vũ Yêu, vạn vật điên đảo của Đường Bỉnh Nhiêm.

Ầm! Năm đại bá thế đụng vào nhau, trong vòng mười ngàn thước xung quanh, vạt vật đều trải qua hóa thạch, tán loạn, thức tỉnh, điên đảo và tĩnh lặng, cứ thế xoay vòng.

Vèo! Trần Lạc thả người nhảy lên, Trường Hận trợn mắt nhìn, thản nhiên nói:

- Cho hắn đi đi!

Dứt tiếng, phía chân trời nhất thời bị phủ kín màu máu, giống như máu nhuộm đỏ trời, càng như biển máu phần thiên, một đạo bá thế cường đại lan tràn tới, tựa như kinh thiên động địa, mặt đất rung động, Tứ y thiên hạ chợt thấy không hay, thân ảnh dồn dập biến mất.

Vèo… Một bóng người bất ngờ xuất hiện, đó là một cô gái áo trắng tóc tai rối bời, dung nhan của nàng chứa đầy vẻ thê mỹ, thê mỹ khiến cho vạn vật vì đó đau lòng. Khi nàng xuất hiện, ôm lấy Trần Lạc, đứt quãng nói:

- Có ta… Tại… Không có ai… Không ai có thể… Giết ngươi, không có… Không có ai… Ta… Ta đưa ngươi… Đưa ngươi đi vào núi Táng Cổ… Đi…

Là nàng! Huyết y Đường Phi.

Đường Phi ôm Trần Lạc, một đường thoáng hiện, thẳng tới núi Táng Cổ, nhưng rất nhanh lại bị Tứ y ngăn cản.

- Đường Phi! Ngươi đúng là bám dai như đỉa.

Đường Bỉnh Nhiêm cười chế nhạo nhìn Đường Phi.

- Đường Phi, ngươi việc gì phải thế chứ.

Trường Hận nhẹ giọng nói.

- Các ngươi… Các ngươi đều sai rồi… Sai rồi…


Thanh âm Đường Phi cũng giống như dung nhan của nàng, thê mỹ khiến cõi lòng người ta nát tan:

- Dù cho hắn chết ở chỗ này… Các ngươi vẫn như trước… Không thay đổi được gì… Không thay đổi được vận mệnh của mình…

- Không có quan hệ gì với ngươi!

Thanh âm Mạn Đà La rất lãnh đạm.

- Đường Phi, ngươi hẳn phải biết, ngươi không giúp được hắn.

Vũ Yêu cũng nói.

- Ha ha… Ha ha…

Đường Phi cười lên thê mỹ, ngưng mắt nhìn Trần Lạc, đưa tay vỗ về khuôn mặt của hắn, nói:

- Các nàng cứ giao cho ta… Ngươi… Nhanh đi… Đi núi Táng Cổ, ta… Ta chờ ngươi… Vẫn một mực chờ ngươi…

- Đường Phi, ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta.

Là một thằng đàn ông, Trần Lạc trước giờ không cho phép nữ nhân vì cứu mình phải lâm vào cảnh nguy hiểm, đây không phải là nguyên tắc gì, cũng không phải vì hắn thương hoa tiếc ngọc, đây là điểm mấu chốt tối thiểu nhất trong cách làm người của hắn.

Cười một cái, rồi hắn đứng ra chắn trước Đường Phi, nhìn lướt qua Tứ y thiên hạ, khóe miệng nhếch lên một tia cười hào hiệp, lại quát:

- Ngày hôm nay có năm vị Ngũ y tuyệt đại mỹ nhân đưa ma cho ta, mười hai thẩm phán chi nguyên mở đường hoàng tuyền cho ta, Trần Lạc ta coi như sống không uổng một đồi này, chỉ tiếc là không có rượu, bằng không được uống ba ly, say quên trời quên đất, làm trái ý trời, chém giết mười hai thẩm phán thực là sung sướng cỡ nào.


Thoáng chốc, phía chân trời truyền đến một tiếng cười dũng cảm và bá tuyệt:

- Ha ha ha! Không hổ là huynh đệ của Thất Dạ ta, đủ bá đạo, đủ tùy tiện, đủ hào hiệp! Tỉnh cảnh này, sao có thể thiếu được rượu ngon trợ hứng, lão đệ! Lần này lão ca dẫn ông trời đưa tới mười tám thẩm phán, cùng nhắm rượu trợ hứng cho ngươi.

Ầm ầm một tiếng vang lên thật lớn. Rắc rắc.

Hư không dĩ nhiên xuất hiện đạo đạo khe nứt giống như vừa bị nổ tung ra. Ầm, lại một tiếng nổ vang, hư không bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Ầm ầm. Rắc!

Hư không nổ tung, là nổ tung thực sự, thậm chí còn có thể thấy rõ từng đạo từng đạo mảnh vỡ hư không, không ai biết. chuyện gì xảy ra, chỉ biết hư không nổ ra một lỗ thủng đen như mực, theo đó một người từ bên trong chui ra.

Người này diện một thân quần áo màu đen, dung mạo đẹp trai, hai con ngươi trong hai mắt cũng là màu xám, thần tình cao ngạo, khóe miệng hiện lên tà khí lẫm liệt. Khi nam nhân này nghiền nát hư không đi đến, nguyên bản bầu trời đêm hắc ám nhất thời bị phủ kín bởi một tầng bóng ma màu xám xịt.

Hoàng hôn giáng lâm, bóng tối bao trùm, thôn phệ mặt đất, che kín bầu trời.

Ám dạ quân vương, Ma quân Thất Dạ, bá thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Người đến không phải ai khác, chính là Ma quân Thất Dạ, kẻ khiến cho người trong thiên hạ vừa nghe đã sợ hãi mất mật.

Nhìn tình huống Thất Dạ xem ra khá là chật vật, quần áo rách nát không chịu nổi, tóc tai ngổn ngang, khóe miệng thậm chí còn vương lại vết máu tươi, sắc mặt cũng có chút trắng xám, bởi vì tới đây không chỉ là mình hắn, còn có đầy đủ mười tám đạo thẩm phán chi nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận