Thiên Vu

- Vấn đề gì?

- Nói rõ…

Lạc Anh lắc đầu một cái, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn không nói ra. Hồi lâu sau, nàng mới nói:

- Nếu như chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu như vừa bắt đầu chúng ta đã là người thuộc về thế giới kia thì tốt biết bao… Không buồn không lo, không có vận mệnh, như vậy chúng ta sẽ không có ly biệt, không có ly biệt chúng ta có thể kết hôn, rồi chúng ta sinh con… Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn bất kể ai khác…

Trần Lạc cười cười không nói gì.

- Ta… Có thể phải đi… Nó lại hô hoán ta…

Trần Lạc sửng sốt, còn chưa kịp tra hỏi, thân ảnh Lạc Anh dĩ nhiên trở nên như ẩn như hiện, khiến hắn kinh ngạc không ngớt. Nguyên tưởng rằng Lạc Anh đang nói đùa, không nghĩ tới thực sự là có thứ đang hô hoán nàng.

- Núi Táng Cổ là một biến số chi địa, ta không biết có điều gì đang chờ đợi ta, càng không biết chờ đợi ngươi là gì, mặc kệ chuyện phát sinh về sau thế nào, đều không được rời khỏi ta… Có được không? Đáp ứng ta…

Thân ảnh Lạc Anh càng mơ hồ, đã trở nên giống như sương khói, nàng lưu luyến, muốn ôm chặt lấy Trần Lạc, cho đến một khắc khi thân ảnh biến mất, ngón tay nàng vẫn còn khẽ vỗ về lên gò má Trần Lạc.

- Đáp ứng ta… Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cũng không được rời bỏ ta…




Lạc Anh cứ như vậy biến mất, không hề có dấu hiệu, không hiểu vì sao đã biến mất rồi…

Trần Lạc sửng sốt đủ một lúc lâu, cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, lẽ nào đúng như lời Lạc Anh nói, trong núi Táng Cổ có thứ gì đó đang hô hoán nàng? Chuyện này cũng quá quỷ quái đi, trong ấn tượng của hắn, tại một ít điển tịch chỉ ghi chép rằng núi Táng Cổ bất quá chỉ là địa phương chung kết thượng cổ, nhưng hiện giờ nhìn lại tựa hồ cũng không đơn giản như vậy, sự thần bí của nơi này đã vượt qua phạm trù lý giải của Trần Lạc.

- Đường Phi…

Mẹ nó, Đường Phi nói nàng vẫn chờ mình ở đây, nhưng cái nơi tàn tệ, mênh mông vô ngàn, vô biên vô hạn này, phải đi tìm nàng ở đâu chứ.

Phiêu đãng, tiếp tục phiêu đãng, phiêu đãng lung tung không có mục đích, không có thiên địa, không có thời gian, Trần Lạc cảm giác mình giống như cô hồn dã quỷ, thứ đáng vui mừng duy nhất là hắn mở ra được linh hải Giới, thân thể sinh sôi liên tục, không hề cảm thấy đói bụng, bằng không chỉ sợ đã sớm chết đói rồi, nơi này chẳng hề có cảm giác phương hướng, phiêu bồng lâu như vậy, Trần Lạc thậm chí hoài nghi có phải mình vẫn một mực xoay vòng tại chỗ hay không.

- Hả?

Trần Lạc chợt phát hiện phía trước có hai đạo thân ảnh, định thần nhìn lại hóa ra là Bạch Phiêu Phiêu và Hạ Mạt.

- Hắc!

Trần Lạc cười, có thể gặp được người quen tại cái nơi chim không thèm ỉa này, cảm giác thự sự quá tốt.

Bạch Phiêu Phiêu và Hạ Mạt thấy được Trần Lạc, cả hai đều sững sờ tại chỗ.

- Trần Lạc, ngươi… Ngươi không có chuyện gì chứ?

Trước giờ, Bạch Phiêu Phiêu vẫn nhìn Trần Lạc không vừa mắt, cũng không biết tại sao, chính là thấy gia hỏa này không vừa mắt, nhưng không vừa mắt thì không vừa mắt, sau khi tận mắt thấy linh tượng khủng bố che kín bầu trời của Trần Lạc, còn có biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh thủ hộ hung thần ác sát, còn có tinh thần chi hồn Đại Diêm La múa loạn bầu trời, nàng cugnx chỉ có thể giấu cái không vừa mắt đó ở sâu trong lòng, gia hỏa này dám giết sứ giả Vân Đoan, chém trăm vị thiên kiêu, diệt ngàn vị đoàn trưởng, giết không biết bao nhiêu vinh quang giả, một gia hỏa như vậy, Bạch Phiêu Phiêu không hiểu sao cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.

- Ta không sao, các ngươi đang đi đâu thế?

- Chúng ta không biết… Nơi này thật cổ quái, chẳng nhìn thấy cái gì, chẳng hề có cái gì…

Dứt lời, Bạch Phiêu Phiêu phảng phất như ý thức được điều gì, bĩu môi, nói:

- Các ngươi tán gẫu, chờ ở phía trước.

Tóc dài, áo lam, Hạ Mạt mãi mãi khiến cho người ta cảm giác là một loại người rất yên tĩnh, tựa như một vị nữ hàng xóm, đẹp không kiêu căng, không điệu bộ, cũng không lạnh lẽo, không yêu diễm, không quyến rũ, nét đẹp của nàng rất bình yên, trước như thế, hiện tại cũng thế. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngưng mi nhìn Bạch Phiêu Phiêu rời đi, giống như oán hận nàng bỏ lại mình một mình ở đây. Quay đầu lại, khi chạm tới đôi mắt kia của Trần Lạc, lại lập tức thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Ngươi có khỏe không?


- Ta nói này Hạ Mạt lão sư, từ khi nào ngươi trở nên xấu hổ như thế?

Thấy bộ dáng thẹn thùng của Hạ mạt, Trần Lạc cũng muốn cười lên.

- Ta nào có…

Nói rồi, Hạ Mạt càng cúi gằm mặt, một tấm dung nhan tinh mỹ hiện ra nét đỏ bừng không cách nào che giấu, nàng yêu thích Trần Lạc, không thể nghi nghờ điểm này, nàng rõ ràng hơn so với bất luận người nào, chỉ là Hạ Mạ không phải Lạc Anh dám yêu dám hận, có thể yêu tới oanh oanh liệt liệt, hận cũng có thể tới chết đi sống lại. Hạ Mạt không thế, nàng chỉ có thể gửi gắm tình yêu say đắm này ở tận sâu trong lòng, vĩnh viễn và mãi mãi sẽ không toát ra.

Tuy Trần Lạc không phải tay tình trường già đời, nhưng cũng có thể bắt được một chút ý tứ, bất quá người ta còn không có nói gì, hắn có thể nói gì được sao.

Yên lặng một hồi, Trần Lạc không biết nên nói gì, Hạ Mạt càng không biết nên nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngập.

- Ngươi… Bảo trọng, ta đi… Hẹn gặp lại…

Hạ Mạt cúi đầu, phiêu đãng bay về phía Bạch Phiêu Phiêu.

- Mạt Mạt, thực sự là phục ngươi, đến lúc nào rồi, nếu ngươi còn không nói, sau này có thể không còn cơ hội nói nữa đâu, sau khi núi Táng Cổ mở ra không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Bạch Phiêu Phiêu xông tới ngăn cản nàng.

- Nói nhăng nói cuội gì thế! Chúng ta đi thôi!

Hạ Mạt có chút kinh hoảng, lôi kéo Bạch Phiêu Phiêu muốn rời khổi, nhưng Bạch Phiêu Phiêu lại không chịu, nhìn về phía Trần Lạc, hét lên:

- Này, Trần Lạc, Mạt Mạt thích ngươi, nàng không tiện mở miệng, ta đây nói thay cho nàng vậy, ngươi xem đó mà làm đi, ô ô…


Bạch Phiêu Phiêu còn chưa nói hết, đã bị Hạ Mạt che miệng lại, nàng vội vã giải thích:

- Không có, ngươi không nên nghe Phiêu Phiêu nói bậy, ta với ngươi không có… Không có ý kia…

Bạch Phiêu Phiêu tránh thoát ra, nói:

- Ai nha! Ngươi có gì ngại ngùng chứ, hiện tại không nói, ngươi còn đợi tới khi nào? Núi Táng Cổ hiện thế, chẳng ai biết chuyện gì sẽ phát sinh, tại sao không nhân lúc hiện tại nói cho rõ ràng, cũng tiện cho hắn hiểu được tình ý của ngươi.

- Ta… Ngươi… Phiêu Phiêu! Ngươi thực sự là…

Hạ Mạt e thẹn không ngớt, lại thất kinh, ngẩn người, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.

Nàng không biết phải làm gì, Trần Lạc cũng là như thế.

- Này, Trần Lạc, Mạt Mạt đã thổ lộ với ngươi rồi, còn ngươi sao ngay cả một chút biểu thị cũng không có?

- Cái này…

Trần Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng hết lần này đến lần khác, những chuyện kiểu này là thứ hắn không am hiểu nhất, cũng thực sự không nói lên lời.

- Cái này là cái gì? Không nhanh đến hôn một cái, còn cái gì nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận