Thiên Vu

Đương nhiên, cũng không bài trừ những người tham gia trò vui, chỉ là mặc kệ bọn họ xông tới bao nhiêu, Trần Lạc vẫn thờ ơ như trước, đúng như vị lão giả kia nói tới, hắn từ đầu tới cuối giống như không hề nhúc nhích, chỉ đứng lặng ở trên hư không, thần tình bất động, đôi mắt bình tĩnh, phảng phất như bị cao thủ khắp thiên hạ vây công không phải là hắn, mà là một người khác.

Đột nhiên, bầu trời nổi lôi vân, đại địa kịch liệt rung đông.

Ầm ầm ầm! Rắc rắc rắc!

Mây đen dầy đặc phủ kín bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn, chớp giật phích lịch, lôi vân cuồn cuộn điên cuồng đè xuống che kín bầu trời. Ngay sau đó, ban ngày biến thành đêm đen, đêm đen lại biến thành ban ngày, trong lúc nhất thời, đại tự nhiên vùng biên hoang giống như nổi loạn, xuân hạ thu đông bốn mùa biến hóa, sấm sét phích lịch, cuồng phong bão vũ, tuyết lớn đầy trời, khi thì lại mặt trời chói chang.

Không có ai biết là xảy ra chuyenj gì, chỉ là mọi người đều có một loại cảm giác xấu, đó là một loại cảm giác rất áp lực, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một màn trời long đất lở, khiến người ta cảm thấy sợ sệt.

Thoáng chốc, không biết từ nơi nào truyền đén một đạo tiếng chuông trang nghiêm, đó là tiếng chuông thẩm phán, ngay sau đó bên trong lôi vân cuồn cuộn liền xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, cũng không biết thứ đồ chơi này là thẩm phán gì, ẩn chứa thiên thế cực kỳ khổng lồ, éo tới khiến người ta không thở nổi. Sắc mặt của một đám người ba đại tập quyền trung tâm và ba đại thánh địa tu hành, thậm chí là người Vân Đoan khi nhìn thấy thẩm phán này, sắc mặt mỗi người khó coi hơn một người, tuy rằng bọn họ không biết đây là thẩm phán gì, nhưng có thẻ cảm giác được thẩm phán chi nguyên vô cùng khủng bố.


Đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Mạc Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau, thần tình đều biến đổi liên tục.

Tùng tùng tùng... TIếng chuông thẩm phán kéo dài vang lên, nhưng lại lộn xộn, chung quanh vang rền, có tiếng chuông phảng phất như đến từ chân trời xa xôi, có vài tiếng chuông phảng phất đến từ thâm uyên trong lòng đất, mọi người còn không biết là chuyện gì xảy ra, từ bốn phương tám hướng giống như đều vang lên những tiếng chuông hỗn loạn.

Theo đó, trong hư không xuất hiện đạo thẩm phán chi nguyên thứ hai, ngay sau đó là đạo thứ ba, đạo thứ năm, đạo thứ bảy... Một cái ẩn chứa thiên thế càng hung mãnh hơn một cía, một cái càng bá đạo hơn một cái. Những người xông tới tham dự trò vui vừa nhìn nào còn dám dừng lại, cả đám đều lũ lượt kinh hoảng chạy trốn, nhưng thẩm phán chi nguyên vẫn chưa dừng lại, đạo thứ tám, đạo thứ mười... Bên trên hư không, thẩm phán chi nguyên càng ngày càng nhiều, ngay cả đại lão của ba đại thánh địa tu hành, ba đại tập quyền trung tâm cũng không dám tiếp tục ở lại, bắt đầu lui về phía sau.

- Hừ! Một đám chuột nhắt.

Nhân Vương Mạc Vấn Thiên tựa như không sợ, rất là xem thường với chúng đại lão ba đại thánh địa tu hành và ba đại tập quyền trung tâm.

Chỉ là, hắn vừa dứt lời, bên trên hư không lại xuất hiện thêm bốn, năm đạo thẩm phán chi nguyên nữa, không lâu sau, dầy đủ trăm vị đến từ Vân Đoan cũng bắt đầu lui lại, rất nhanh mấy người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà cũng đều lui lại, trong sân bên dưới còn có Mạc Vấn Thiên và Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh vẫn đang kiên trì.

Trời xanh đang gầm thét, đại địa đang run rẩy, tự nhiên đang hõn loạn. Bên trên, càng lúc càng có nhiều thẩm phán chi nguyên, dĩ nhiên đã lên tới hai mươi lăm đạo, Long Diệu ngửa đầu nhìn một chút, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hít sâu một hơi, lắc mình thoát đi. Hắn vừa đi, Lang Thiên và Hoàng Phủ Đô Linh cũng không dám kiên trì thêm nữa, chỉ còn lại có một mình Mạc Vấn Thiên.

- Xem ra hôm nay coi như Mạc Vấn Thiên ta không giết ngươi, ông trời cũng sẽ lấy mạng của ngươi. Hừ!

Mạc Vấn Thiên để lại một câu, sau đó cũng quay đầu rời khỏi.


Ầm ầm ầm... Rắc rắc rắc!

Thẩm phán chi nguyên bất chi bất giác dĩ nhiên xuất hiện đầy đủ hơn ba mươi đạo, đám người tụ tập tại vùng biên hoang ai nấy đều ngửa đầu nhìn, sắc mặt sợ hãi. Liếc mắt nhìn qua hơn ba mươi đạo thẩm phán chi nguyên kia giống như hơn ba mươi lỗ thủng, khiến ch người ta cảm nhận được sự sợ hãi từ tận sâu trong lòng, ớn lạnh, trực tiếp khiến người ta sợ hãi đến bại liệt trên mặt đất, mặc dù người lớn gan cũng cố nén sợ hãi thoát đi.

Âm thanh sấm vang chớp giật, cuồng phong rít gào, đại tự nhiên vang vọng, như tai nạn giáng lâm, càng như Mạt Nhật thẩm phán, vô số người tụ tập tại biên hoang đều liều mạng chạy đi như trốn nạn, tiếng chuông thẩm phán vô cùng hỗn loạn vang lên không dứt bên tai, mỗi một tiếng chông đều kích sâu vào linh hồn mỗi người, điều này không khỏi khiến cho bọn họ sợ hãi ngơ ngác, càng muốn hỏi một chút, rằng hạng người gì, phạm phải sai lầm cỡ nào mới có thể trêu chọc ông trời tức giận đến thế, dĩ nhiên lập tức hạ xuống nhiều thẩm phán chi nguyên như vậy.

Bốn mươi chín đạo thẩm phán chi nguyên, đúng vậy, đầy đủ bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán chi nguyên, một màn này trực tiếp dọa cho Lãnh Cốc sợ hãi đến bại liệt trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn cũng chỉ có thể nhìn, tư duy thì đã động lại, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.

Hai người Tần Phấn và Ngạo Phong biết ông trời sẽ không bỏ qua cho Trần Lạc, về phần tại sao, nguyên nhân gì, bọn họ không biết, chỉ là có loại cảm giác này, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới ông trời sẽ hạ xuống nhiều thẩm phán như vậy, hơn nữa còn là bốn mươi chín đạo, bọn họ ngay một đạo trong đó cũng không nhận ra, căn bản không rõ ràng đến tột cùng là thẩm phán gì. Sắc mặt hai người cũng không dễ chịu gì, cho dù cả hai đều là đại năng thượng cổ chuyển thế, giờ khắc này cũng không nhịn được tâm loạn như ma, không biết nên nói cái gì, càng không biết nên làm cái gì.

- Tại sao...

Lạc Anh thất hồn lạc phách đứng ở đó, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Trần Lạc bị bốn mươi chín đạo thẩm phán chi nguyên bao phủ, nỉ non:


- Đến cùng là tại sao... Các ngươi nói hắn là người không biết, là người không biết nhất trong thiên địa, các ngươi nói hắn là biến số, là biến số to lớn nhất trong thiên địa, các ngươi còn nói hắn có thể là kẻ hủy diệt thời đại kim cổ, các ngươi làm trái ý trời, để cho ta đến thế giới này, các ngươi can thiệp vào thiên duyên, để cho ta và hắn cùng mến nhau, chỉ vì muốn ràng buộc hắn trong tình cảm, vì muốn khi hắn đến lúc chung kết kim cổ, khiến hắn có lo lắng, bắt hắn hạ thủ lưu tình... Ha ha, hiện tại thế nhưng các ngươi lại muốn giết hắn...

- Nếu hiện tại các ngươi muốn giết hắn, tại sao còn muốn cho ta đến thế giới này, tai sao còn muốn ta yêu hắn... Vận mệnh? Đây tột cùng là vận mệnh của hắn, hay là vận mệnh của ta... Các ngươi đến tột cùng là muốn giết hắn, hay là muốn giết ta!

- Chi chiến chi thương... Ta nhớ ra rồi... Kế hoạch Chi Chiến Chi Thương...

Vẻ mặt Tiết Thường Uyển cũng là hốt hoảng, rù rì nói:

- Bọn ta chỉ là người tham dự chi chiến chi thương, chúng ta là phần ràng buộc tình cảm của hắn... Hiện tại trời xanh hạ xuống bảy bảy bốn mươi chín thẩm phán, bọn họ muốn ngưng hẳn kế hoạch Chi Chiến Chi Thương sao? Tại sao lại muốn ngưng hẳn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận