Thiên Vu

- Hắn...Chết hết rồi đúng không?

Trường Hận kinh ngạc nỉ non.

- Chết hết rồi?

Đường Bỉnh Nhiêm bật cười, tự hỏi:

- Dù cho hắn thành tựu thân thể đại tịch diệt, có thể niết bàn sống lại, dù cho linh hồn của hắn cường đại vô song, có thể luân hồi chuyển thế, nhưng căn nguyên sinh mạng của hắn đã kết thúc, thân thể cũng không còn cách nào sống lại, linh hồn cũng không còn cách nào chuyển thế.

- Chết rồi... Chết hết, chí ít ta có thể cảm giác được, giữa ta và hắn không còn nhân quả.

Vũ Yêu lạnh nhạt nói.

- Hắn lấy trái tim máu thịt, thân thể chi nguyên trảm thiên duyên, lấy trái tim linh hồn, linh hồn chi nguyên đoạn nhân quả, lấy trái tim sinh mệnh, sinh mệnh chi nguyên kết thúc vận mệnh bản thân, hắn chết... Chết hết...

Mạn Đà La nhắm hai mắt, nói:

- Cũng không phải trời xanh thẩm phán hắn chết, là chính hắn tự kết thúc chính mình, cũng kết thúc thiên duyên, kết thúc nhân quả, kết thúc vận mệnh, kết thúc tất cả.

- Chuyện này... Chính là kết cục chúng ta vẫn muốn thấy sao?


Thần tình Trường Hận bi thương, ánh mắt bàng hoàng, rù rì nói:

- Tại sao ta không thấy vui vẻ chút nào, trái lại trong lòng còn thấy đau đớn?

Không có ai đáp lại nàng, Đường Bỉnh Nhiêm không có, Vũ Yêu không có, Mạn Đà La cũng không có, bởi vì các nàng đều không cao hứng nổi, trong lòng các nàng cũng đang đau đớn, và bởi chính các nàng cũng muốn biết đáp án câu hỏi này.

- Ai bảo hắn là nam nhân của chúng ta chứ?

Đường Bỉnh Nhiêm mãi mãi vẫn tựa cười tựa khóc như thế, nói:

- Ai bảo chúng ta là nữ nhân của hắn chứ? Chuyện thế gian, mặc kệ là như thế nào, kết cục ra sao, nữ nhân mãi mãi vẫn là người chịu thiệt, không phải sao?

- Vừa rồi các ngươi có thấy linh hồn của hắn không?

Trường Hận lại nói:

- Đó là một linh hồn sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thật thật giả giả, ta nhìn không hiểu, càng không biết đó là dạng linh hồn như thế nào.

Trường Hận không hiểu, ba người còn lại đồng dạng cũng không hiểu, Trường Hận nghi hoặc, ba người còn lại đồng dạng cũng nghi hoặc.

- Còn nữa... Các ngươi biết không? Bên trong thẩm phán tất diệt do trời xanh hạ xuống, ta không hề phát hiện thấy thẩm phán Luân Hồi...

Đồng dạng, Trường Hận không có phát hiện, ba người còn lại cũng không có phát hiện.

- Vì sao lại như vậy, tại sao không có thẩm phán Luân Hồi, chẳng lẽ không phải hắn luân hồi chuyển thế đến kim cổ hay sao?

Đường Bỉnh Nhiêm nhắm mắt lại, rù rì nói:

- Tại thời đại thượng cổ, hắn cũng đã chặt đứt kiếp trước, xóa bỏ kiếp sau của chính mình, phát thệ ngôn vĩnh viễn không bao giờ rơi vào trong luân hồi, nguyên lai hoàn toàn là sự thực... Nhưng ta không rõ, sự tồn tại của hắn đến tột cùng là như thế nào.

- Biết không, khi còn ở trong núi Táng Cổ, ta từng nghe thấy Đường Phi nói với hắn một câu.

Trường Hận tiếp tục nói:

- Đường Phi nói, hắn chính là mình của kiếp trước, cũng là mình của kiếp sau, cũng có thể hắn căn bản không phải kiếp trước, căn bản không phải kiếp sau, hắn chỉ là chính bản thân hắn.


- Không hiểu...

Đường Bỉnh Nhiêm nghi hoặc.

Trường Hận lắc đầu một cái, bản thân nàng cũng không hiểu.

- Chết rồi... Ha ha... Chết hết, ha ha...

Được xưng là nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ nhất thiên hạ, giờ khắc này Lạc Anh giống như phát điên rồi, ngồi đơ ra trên mặt đất, vẻ mặt hốt hoảng, tựa như cười như khóc, miệng nói lời điên cuồng:

- Đây chẳng qua là ta sơ tâm, cũng không phải bản tâm của ta, bản tâm của ta là yêu ngươi... Ngươi biết, ngươi vẫn luôn biết, ngươi còn rõ ràng hơn so với bất luận một ai, tại sao còn muốn như vậy...

- Ta hiểu rõ ngươi, ta hiểu rõ ngươi hơn bất kể người nào, ngươi căn bản sẽ không vì ta sơ tâm rồi ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, ngươi sẽ không làm như vậy... Ngươi không phải là người như thế, trước đây không phải, hiện tại không phải, sau này cũng không phải, nhưng tại sao ngươi phải làm như vậy...

- Ngươi chặt đứt ký ức giữa chúng ta, chặt đứt thiên duyên giữa chúng ta, ngươi chặt đứt hết thảy giữa chúng ta, tại sao ngươi phải làm như vậy... Ngươi sợ liên lụy đến ta sao? Là như thế phải không... Tại sao? Đến cùng là ngươi đang nghĩ cái gì, đến cùng là ngươi đang làm gì... Ngươi thực sự chết thật rồi sao?

- Ta hiểu rõ ngươi, ngươi có thể là một người tàn nhẫn hoặc là một kẻ tuyệt tình, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không phải là người chịu cúi đầu trước vận mệnh, tại sao lần này ngươi lại nhận mệnh, tại sao...

- Kết thúc rồi sao?

Tiết Thường Uyển đứng nhìn, bi thống, nỉ non:

- Chỉ vì cái gọi là sơ tâm kia sao?

- Ta sinh ra vì hắn, đến đây cũng vì hắn, hiện tại hắn chết rồi, đi thật rồi, ta phải đi con đường nào đây.


Hạ Mạt nỉ non.

Cùng lúc đó tại bên trên hư không, Mỹ U U ôm thủy tinh thư, nhìn xuống biên hoang, phảng phất như không thể tin được tất cả một màn vừa mới phát sinh, trên mặt nàng không có chút biểu tình gì, thần tình như mấy đi cảm giác, hỏi:

- Trần... Trần Lạc học trưởng chết thật rồi sao?

- Chết rồi, chết thật rồi...

Thiên Duyên tỷ tỷ ở bên cạnh buồn bã đáp lại.

Nếu như bên trong trời đất còn có ai có thể xác định Trần Lạc đến cùng có thật sự chết rồi hay chưa, như vậy Thiên Duyên tỷ tỷ tuyệt đối là một người trong số đó, bởi vì nàng chấp chưởng thiên duyên của thế gian, khi Trần Lạc biến mất, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, hết thảy thiên duyên có quan hệ với Trần Lạc đều biến mất theo, đúng vậy, biến mất toàn bộ, có thể ai đó sai lầm, nhưng thiên duyên chi thư tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm.

Tại một nơi khác trên hư không, nữ tử thần bí đã từng năm lần bảy lượt tra hỏi Trần Lạc rằng có tin tưởng vận mệnh hay không, lúc này nàng cũng đang bàng hoàng, một lần lại một lần kiểm tra chòm sao chi thư, ngọn lửa thuộc về chòm sao bọ cạp xác thực đã tắt, điều này khiến cho nàng cảm thấy mê man.

- Hắn chết...Cứ như vậy rồi chết... Hắn chết, vậy chòm sao bọ cạp phải làm sao bây giờ? Tại sao ngươi sớm không chết, muộn không chết, nhất định phải đợi tới khi mười hai chòm sao bắt đầu diễn sinh mới chết, ngươi chết, vậy để ai tới vấn đỉnh vương tọa Thiên Hạt, ai tới hoàn thành chòm sao bọ cạp đây...

- Vương tọa Thiên Hạt không thành công, mười hai Tinh chi vương tọa sẽ vĩnh viễn không thể hoàn thành được sao? Tâm huyết trong vô số năm tháng của ta phải trôi theo dòng nước thật sao?

- Ngươi thật sự chết hết rồi sao?

Nữ tử thần bí có thể xác nhận, bởi vì ánh sáng chòm sao bọ cạp trên Chòm Sao chi thư đã tắt, thế nhưng, nàng vẫn có chút không thể tin được, sâu trong lòng vẫn luôn có loại cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này khiến cho nàng hoài nghi Trần Lạc đến cùng đã chết thực sự hay chưa, mặc dù Chòm Sao chi thư đã xác định Trần Lạc chết rồi, nhưng nàng vẫn không thể tin được, vẫn cứ hoài nghi, bởi vì vẫn có vài điểm đáng ngờ đến hiện tại vẫn khiến nàng nghĩ không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận