Thiên Vu

Mắt thấy Ngự Nương không nói câu nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lạc, trong lòng Niên đại thiếu muốn bao nhiêu sợ sệt có bấy nhiêu sợ sệt, cúi đầu, hết nhận lỗi rồi lại xin lỗi, nhưng Ngự Nương vẫn không nói câu nào, Niên đại thiếu gấp đến độ muốn chết rồi, ngay cả mọi người xung quanh đều cho rằng tiểu tử này mạo phạm Ngự Nương, rất có thể Ngự Nương đã tức giận, nhưng chỉ có Mạt Lỵ tỷ không cho là như vậy, nàng hiểu rõ Ngự Nương, biết Ngự Nương căn bản sẽ không tức giận vì chút chuyện vụn vặt này, nhưng nàng lại không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông, vì sao Ngự Nương chẳng hề nói lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm gia hỏa kia. Nàng cẩn thận quan sát Ngự Nương, phát hiện trong mắt Ngự Nương đầy vẻ khiếp sợ và ngơ ngác, phảng phất như đang nhìn thấy một chuyện khó có thể tin nổi. Đến tột cùng là tại sao? Gia hỏa có bề ngoài xấu xí kia lại có chỗ nào đáng để Ngự Nương phải khiếp sợ lẫn ngơ ngác như vậy?

- Là ngươi sao?

Khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, Ngự Nương đột nhiên nói một câu không hiểu ra đâu vào với đâu, lời này có ý gì? Là ngươi sao là thế nào? Lẽ nào nàng dang hỏi tên này? Lẽ nào nàng nhận thức gia hỏa này? Cho dù có nhận thức, Ngự Nương cũng không cần thiết phải kích động như vậy chứ? Đúng vậy, Ngự Nương đang kích động, Mạt Lỵ tỷ nhìn ra được, chỉ là không hiểu là tạ sao.

- Đúng là ngươi sao?

Lúc này, một màn càng thêm khiến người ta sợ hãi xảy ra, chỉ thấy Ngự Nương Mạn Đà La tiến lên một bước, dĩ nhiên không kìm lòng được nắm chặt cổ tay gia hỏa kia, trên mặt lộ rõ vẻ kích động không thể kiềm chế, phảng phất như gặp lại vị tình nhân đã xa cách nhiều năm.

Trời ạ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Mọi người đều bối rối, Mạt Lỵ tỷ ngẩn người không biết làm sao, Niên đại thiếu càng trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy quỷ thần.


- Ngươi nhận lầm người à?

Sau khi niết bàn sống lại, dung mạo Trần Lạc xảy ra biến hóa không nhỏ so với mười năm về trước, hơn nữa hiện tại còn râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch, người bình thường rất khó nhận ra, huống chi trong một khắc khi tiểu Mạn Đà La đi vào, hắn liền lặng lẽ vô thanh vô tức vận dụng đại thủ đoạn che giấu chính mình, đừng nói là tiểu Mạn Đà La, ngay cả Lạc Anh đứng ở đây sợ là cũng không nhận ra được hắn.

- Nhận lầm người?

Ngự Nương Mạn Đà La hơi run run, phảng phất như hồn quy về xác, trong lòng nỉ non.

Đúng rồi, hắn đã chết rồi, chết thật sự rồi, ngay cả linh hồn cũng tiêu tán, làm sao có thể sống lại, nhưng người này thực sự quá giống hắn, lại khiến cho mình sinh ra ảo giác. Mạn Đà La lắc đầu một cái, tựa như bật cười, buông tay Trần Lạc ra, nhẹ giọng đáp lại:

- Xin lỗi, là ta thất lễ. Ta đi nghỉ một lát, Mạt Lỵ, ngươi trước tiên thay ta bồi cùng bọn hắn.

Mạn Đà La đi rồi, lưu lại một đám người không hiểu chuyện là như thế nào, một tảng đá treo lơ lửng trong lòng Niên đại thiếu rốt cuộc cũng rơi xuống, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì khiến tâm tình Ngự Nương trở nên hoảng hốt như vậy, nhưng ít nhất không trêu chọc Ngự Nương tức giận đã là may mắn làm rồi, dù vậy hắn vẫn ầm ầm khiển trách Trần Lạc một trận, oán giận Trần Lạc dám mạo phạm Ngự Nương, suýt chút nữa gây thành đại họa.

Phiêu Hương lâu, bên trong một gian phòng bố trí trang nhã.

Tiểu Mạn Đà La dĩ nhiên bỏ đi trang phục, đổi lại la fmotoj bộ quần áo bằng tơ lụa màu đỏ, song phong ngạo nhân, cặp mông vểnh cao như ẩn như hiện, mái tóc dài tản ra càng hiển lộ hết vẻ yêu mị, giờ khắc này nàng đang dựa vào vách tường, ngồi trên bệ cửa sổ, bưng một chén bằng thủy tinh trong suốt, nhâm nhi chút rượu ngon màu đỏ cay nồng, một đôi mắt mê ly xuyên thấu qua cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh vực Tây Ách, nàng cứ thất thần nhìn như vậy, nhưng tâm tư lại trở vể mười năm trước, tất cả hình ảnh trong đầu đều là thân ảnh một nam tử mặc áo màu lam kia.

Không quên được hắn hào hiệp tùy ý, phong lưu bất kham tại lầu Vạn Hoa, không quên được hắn thong dong bình tĩnh lúc ở trang viên Mạn Đà La nguy cơ bốn phía, không quên được hắn một thân một mình hoành hành bá đạo trước trăm vạn hùng sư, không quên được hắn không hề sợ hãi lúc đối diện với thẩm phán câu diệt đến từ trời xanh, cũng không quên được hắn lãnh khốc vô tình lúc trảm thiên duyên, đoạn nhân quả, kết thúc vận mệnh, không quên được chính là không quên được, dù thời gian đã qua mười năm, vẫn không thể quên được.

Nàng và Trần Lạc không có nhân quả kiếp trước, không có thiên duyên kiếp này, không có vận mệnh liên quan, nhưng không biết tại sao bản thân nàng lại không thể quên được thân ảnh người kia ở mười năm trước, chỉ cần nhắm mắt lại, thân ảnh của hắn liền không tự chủ được hiện lên trong đầu, mười năm, cứ mỗi lần đều như vậy, đuổi không đi, xua không hết, nàng không biết tại sao mình lại như vậy, càng không biết mình đã làm sao.


- Vận mệnh thực sự đã mở cho ta một trò đùa quá lớn.

Tiểu Mạn Đà La nỉ non tự nói, lắc đầu bật cười, nàng cảm giác mình có thể là vừa thấy đã yêu Trần Lạc, nhưng phần tình cảm này lại đến quá muộn, muộn tới suốt mười năm, bởi vì gia hỏa khiến nàng vừa thấy đã yêu cũng chết được mười năm rồi.

- Người kia quả thực quá giống hắn…

Tiểu Mạn Đà La nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cho dù người kia lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, nhưng mường tượng trong khoảnh khắc vẫn nổi lên bóng hình Trần Lạc, chỉ là khi nàng chạm tới đôi mắt người kia mới ý thức được người này cũng chỉ là giống với Trần Lạc mà thôi, hắn không phải Trần Lạc, cũng không thể nào là Trần Lạc, đôi mắt Trần Lạc rất yên tĩnh, là một loại tĩnh lặng, đôi mắt của người kia tuy rằng cũng rất yên tĩnh, nhưng cũng không phải tĩnh lặng, nó là hỗn loạn, phảng phất như trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, giống như hỗn độn.

- Người kia không phải hắn, cũng không thể nào là hắn…

Tiểu Mạn Đà La ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chỗ rượu ngon màu đỏ bên trong chén thủy tinh, nàng biết, một người thân thể chết rồi, vẫn còn có rất nhiều biện pháp sống lại, còn nếu ngay cả linh hồn cũng tan thành mây khói, cho dù là Chư Thần cũng không thể ra sức.

- Ngự mẫu nương nương, ngài đang suy nghĩ gì đấy?

Một vị nữ tử đột nhiên đi đến, tuy rằng năng ăn mặc quần áo giống như những kỹ nữ Phiêu Hương lâu, bất quá không được bao nhiêu phần xinh đẹp phong tao, cũng thiếu hụt một cỗ hương vị phóng đãng, khi đi tới, trên ha má tinh mỹ còn hiện lên ý cười hờ hững, trong miệng không biết đang ăn vặt thứ gì, chính là Tỳ Bà trước đó đi bồi rượu cho Trần Lạc.


- Nhớ ngươi đó.

Tiểu Mạn Đà La liếc nhìn nàng một mắt.

- Nhớ ta?

Tỳ Bà đi tới, nhìn rượu đỏ cạn sạch trong chén thủy tinh, cười nói:

- Ta thấy ngươi là đang muốn nam nhân đi?

Nói xong còn cố ý xốc quần áo tiểu Mạn Đà La lên, trêu ghẹo:

- Có phản ứng nha? Nói cho muội muội nghe đi, muốn tên nam nhân nào, mọi người cùng nhau trao đổi vài kinh ngiệm ý ý…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận