Thiên Vu

Trong suy nghĩ của hắn, một người có thể chẳng có gì cả, nhưng nhất định phải có chí khí, dù ngươi nghèo thế nào, cũng phải có mộng tưởng, nhưng vị Trần Vọng đại gia này, giấc mộng của hắn dĩ nhiên là một gã Nhị thế tổ sống phóng túng, tùy tiện.

- Vượng Tài, ngươi đi theo Niên đại thiếu lăn lộn rất nhiều năm tại vực Tây Ách rồi, ngươi cảm thấy dáng vẻ ta hiện tại có giống với Nhị thế tổ không? Có loại phong phạm này không?

Trần Lạc vuốt cuốt chòm râu dưới cằm, gác chân rung đùi.

Vượng Tài cẩn thận liếc nhìn, nhưng lại cúi đầu, ngại ngùng không nói.

- Đến cùng là như thế nào? Cứ việc nói đi.

- Vậy thì tiểu nhân xin nói, nhưng ngài cũng đừng trách tiểu nhân nói chuyện không dễ nghe.

- Nhanh nói đi.

- Trần gia, không phải tiểu nhân nói ngài, nhưng bộ trang phục này của ngài, vừa nhìn chính là người quê mùa, đừng nói là Nhị thế tổ, ngay cả tiểu nhân nhìn qua cũng mạnh hơn ngài.

Trần Lạc xem như đã hiểu, ý Vượng Tài nói trang phục hiện giờ của mình có điểm quá mức keo kiệt.


- Vậy theo ý tứ của ngươi, ta phải ăn mặc thế nào mới giống như Nhị thế tổ đây?

- Ít nhất cũng phải đổi thành vài món ngọc y cẩm la, bên hông đeo thắt lưng ngọc, trên thắt lưng ngọc phải treo một khối ngọc bài đáng giá, đeo nhẫn cổ sắc, trong tay chơi hai viên cầu thủy tinh óng ánh, lại dắt một chiếc nõ điếu khắc hình rồng phượng, không có việc gì thì đánh đánh hai cái, đi dạo kỹ viện, đi sòng bạc ném tiền, lúc này mới có bộ dáng một Nhị thế tổ chân chính. Còn có, râu mép của ngài cũng phải tỉa tỉa một chút, tóc vuốt lên, nói thật, Trần gia, râu mép của ngài loạn như thế, không cảm thấy bất tiện sao?

Nghe vậy, Trần Lạc vuốt chòm râu trên khuôn mặt, nếu như Vượng Tài không nói, hắn đúng là chẳng cảm thấy bất tiện gì, nhưng nghe Vượng Tài nói thế, cũng không biết tại sao, đột nhiên liền cảm thấy râu mép đầy mặt thật giống như rất không thoải mái, suy nghĩ một chút, hỏi:

- Vực Tây Ách có chỗ nào đi chỉnh trang được không?

- Đương nhiên là có, Kim Trang các, được xưng là ăn mày đi vào hoàng tử đi ra, đại thiếu nhà chúng ta trước đây cũng thường xuyên đi tới.

- Kim Trang các? Tên nghe cũng không tồi.

Đứng lên, Trần Lạc duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp một cái, nói:

- Đi, ta cũng đi chỉnh trang.

- Được rồi, Trần gia, ngài ra cửa chờ trước, tiểu nhân đi chuẩn bị xe ngựa.

Hôm nay sắc trời rực rỡ, tâm tình Trần Lạc cũng rất tốt đẹp, còn những cái vận mệnh gì đó, hắn đã lười suy nghĩ tiếp, đây chính là cái gọi hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu, làm người mà, sống phải biết sống cho hiện tại mới được, cần gì phải nghĩ đến chuyện phiền não không đâu.

Một lát sau, Vượng Tài dắt xe ngựa đi ra, bất quá đi ra theo hắn còn có thêm Niên Tiểu Linh:

- Trần gia, vận may của ngươi không tệ, hôm nay tiểu thư rảnh rỗi, nàng cũng đi cùng với chúng ta.

- Cái này… Không hay lắm chứ?

Trần Lạc có chút do dự, hắn cũng không thích bên người dẫn theo một người phụ nữ.


- Chuyện trang phục quần áo này vẫn là nữ nhân am hiểu nhất, huống chi ta và lão bản nương của Kim Trang các cũng là bạn tốt, ta đi với ngươi, các nàng cũng sẽ chú ý hơn.

Hôm nay tuy rằng Niên Tiểu Linh chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, bất quá mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, mặc quần áo gì cũng đều dễ nhìn hơn cả, lần đầu thấy nàng mặc một thân khôi giáp, anh tư hiên ngang, tựa như nữ trung hào kiệt trên chiến trường, hiện giờ mặc một thân quần áo màu trắng, rồi lại khiến cho người ta cảm nhận một loại ý vị lạnh lạnh nhưng cao quý, tựa như tiên tử trong tuyết, không biết có phải có quan hệ gì đến cuộc sống của nàng hay không, cũng có thể nàng từ nhỏ đã phải gánh vác gia tộc, thế nên trên người luôn luôn có một loại xa cách nghìn dặm.

- Đúng vậy đúng vậy, Trần gia, tiểu thư nhà chúng ta rất có thưởng thức, đến lúc đó nhờ nàng chọn cho ngài vài món trang sức thích hợp.

Nhìn ra được, tựa hồ Vượng Tài rất sùng bái Niên Tiểu Linh.

Đã như vậy, Trần Lạc cũng không tiện từ chối, chỉ đành dẫn theo Niên Tiểu Linh cùng đi, dọc theo đường đi cả hai người đều không giao lưu gì, bầu không khí khá là tẻ nhạt, cũng may Kim Trang các không xa, chỉ chốc lát là tới, trước đây Trần Lạc chưa từng tới chỗ này, cụ thể là làm gì thì hắn cũng không biết.

- Ồ, Tiểu Linh, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến chỗ của ta vậy?

Vừa đi vào phòng khách liền có một vị thiếu phụ hơn ba mươi tuổi đi tới, tựa hồ nàng và Niên Tiểu Linh rất quen thuộc lẫn nhau, vừa đi tới liền trực tiếp kéo tay nhau, sau đó đánh giá Trần Lạc từ trên xuống dưới một lượt, hỏi:

- Vị này là…

- Phân di, vị này là Trần công tử, là một vị bằng hữu của ta.

Niên Tiểu Linh rất đơn giản giới thiếu Trần Lạc một thoáng, chỉ là lời này của nàng truyền vào tai Phân di liền có chút kỳ quái, bởi vì trong ấn tượng của Phân di, Niên Tiểu Linh vẫn chưa từng có một người bạn khác giới nào.


Phát hiện thấy ánh mắt Phân di có điều cổ quái, Niên Tiểu Linh lập tức đoán ra được là gì, nhưng nàng cũng không giải thích gì nhiều, nói:

- Phân di, hắn đã có đoạn thời gian rất dài ở bên ngoài, làm phiền ngươi.

Vinh quang giả rèn luyện bên ngoài, nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu thì mấy tháng trời, thông thường sau khi trở về thì chuyện đầu tiên là đi tắm rửa, chỉnh lý lại dung nhan chính mình, ai không có tiền thì tự làm lấy, còn ai có tiền thì hầu như đều sẽ đến những nơi tương tự như Kim Trang các này.

- Phân di nhìn ngươi lớn lên, còn nói phiền phức hay không phiền phức gì, nếu đã là bằng hữu của ngươi, lẽ nào Phân di còn có thể chậm trễ được, yên tâm đi, trước hết để cho tiểu tử này tắm rửa một phen, ta sắp xếp kỹ sư tốt nhất ra tay, sau một canh giờ nữ, bảo đảm trả lại cho ngươi một tiểu giao long đẹp như ngọc.

Trần Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người dẫn theo đi vào tắm rửa, chờ sau khi hắn rời đi, Phân di lập tức kéo Niên Tiểu Linh đến một gian phòng ngủ, không nhịn được tìm hiểu thân phận Trần Lạc. Niên Tiểu Linh biết Phân di nhất định là đang hiểu lầm, giải thích:

- Phân di, ngươi không phải nghĩ nhiều, hắn là bằng hữu của đại ca ta.

- Nguyên lai là bằng hữu của đại thiếu, ta còn thắc mắc, nha đầu ngươi cũng không thể coi trọng hắn, tiểu tử kia không nói không có nửa điểm tu vi, hơn nữa nhìn ra cũng chỉ thấy như một cái hũ nút, không hề có một điểm phấn chấn của người trẻ tuổi.

Niên Tiểu Linh cười khẽ, cũng không nói gì, theo nàng nghĩ, gia hỏa Trần Vọng này nhìn từ bên ngoài đúng là một cái hũ nút, khắp người không có một điểm phấn chấn, nhưng sự thực thì sao, Niên Tiểu Linh biết chính tên gia hỏa bề ngoài xấu xí như thế không những ra tay giúp đỡ đại ca giải quyết vấn đề linh tượng, hơn nữa còn truyền thụ ảo diệu kinh phật Đại Tịch Diệt Độ Ách, cho đến lúc này, nàng vẫn còn đoán không ra gia hỏa kia rốt cuộc là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận