Thiên Vu

Hiện giờ khắp đường lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền Ngự Nương vì quá tưởng niệm Lạc gia, cả ngày sầu não uất ức, cuối cùng không kìm nén được cô quạnh đã bao nuôi một tên tiểu bạch kiểm có hình dạng giống Lạc gia chín phần, vì tiểu bạch kiểm này, nàng không những động thủ đánh tam thiếu gia Phương gia, thậm chí còn hôn môi ngay trước mắt mọi người.

Giữa trưa, mặt trời lên cao.

Tỳ Bà và Mạt Lỵ tỷ chuẩn bị đi vào khuyên nhủ Ngự Nương, bởi vì dư luận lan truyền thực sự quá điên cuồng, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ làm hủy đi danh tiếng của Ngự Nương, các nàng cho rằng Ngự Nương chỉ là nhất thời vong tình nên muốn phóng túng một đêm mà thôi, nhưng khi hai người đi tới trang viên mới ý thức được mình sai lầm rồi, e là Ngự Nương không chỉ tính đơn giản là chuyện tình một đêm thôi đâu.

Chỉ thấy trên người tên tiểu bạch kiểm kia để trần, mặc một bộ nội khố đơn giản, nằm ngửa trên ghế thái sư, còn Ngự Nương cũng chỉ ăn mặc một loại quần áo màu đỏ, nghiêng người nằm ở bên cạnh, dây đeo vai đã thả xuống, song phong lộ ra một nửa, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không để ý, chỉ vui cười nhấc theo bầu rượu ghé lên đổ vào trong miệng tên tiểu bạch kiểm kia.

Theo lý mà nói, bất kể là Mạt Lỵ tỷ hay Tỳ Bà đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn loại tình cảnh này, mặc dù là loại tình cảnh hương diễm hơn nữa các nàng cũng đã gặp qua, nhưng loại chuyện này phát sinh trên người Ngự Nương thì khác, khiến hai người đều cảm thấy vô cùng không dễ chịu.

- Yêu, đây không phải là tú bà Mạt Lỵ tỷ và tiểu kiều nương bán nghệ không bán thân của Phiêu Hương lâu sao?

Tiểu bạch kiểm kia xem ra rất là phóng đãng bất kham, híp con mắt lại, khóe miệng ngậm lấy ý cười tà nhiên, một đôi tròng mắt không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên người Tỳ Bà và Mạt Lỵ tỷ, một cái tay vẫn ôm lấy Ngự Nương, ngón tay còn không ngừng vẽ qua vẽ lại.

Ngự Nương rúc vào trong lòng tiểu bạch kiểm, liếc nhìn qua, trong đôi mắt đẹp say khướt tựa như có chút mê ly, cười nói:

- Tỳ Bà, Mạt Lỵ, đang buổi trưa, hai người các ngươi tới chỗ của ta làm gì thế?

Mạt Lỵ tỷ dù sao cũng là người làm việc dưới tay Ngự Nương, không tiện nói gì, vì thế nhìn về phía Tỳ Bà, còn Tỳ Bà thì rất không khách khí, thở phì phò đi tới, khiển trách:


- Mạn Đà La tỷ tỷ, ngươi được rồi chứ? Đã chơi cả đêm rồi, cũng đến lúc thanh tỉnh rồi.

- Tỉnh táo? Bộ dạng của ta không phải tính táo sao?

Ngón tay Ngự Nương cũng không an phận, vẽ vòng tới vòng lui trên lồng ngực tiểu bạch kiểm.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta, muội muội biết ngươi tưởng niệm Lạc gia, cũng biết mười năm qua ngươi nhịn rất khổ cực, ngươi coi gia hỏa này thành Lạc gia một đêm, muội hoàn toàn có thể lý giải, nhưng ngươi không thể thực sự coi hắn là Lạc gia được, gia hỏa này chỉ là một tên tiểu bạch kiểm nhìn giống với Lạc gia mà thôi.

- Ha ha ha!

Ngự Nương cười to phóng đãng, nhìn Trần Lạc, hỏi:

- Này, thân ái, vị muội muội này của ta nói ngươi là giả kìa? Ngươi là giả sao?

- Thối lắm! Trần Lạc ta làm sao có thể là giả.

Trần Lạc uống một hớp tiên tửu, nhìn Tỳ Bà, nói:

- Ta nói này tiểu muội muội, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể loạn được, ta tuyệt đối là Trần Lạc một trăm phần trăm.

- Tiểu tử thối, ta cảnh cáo ngươi, thức thời thì nhanh cút đi, bằng không cô nãi nãi cho ngươi biết thế nào là đẹp mặt.

- Yêu, tiểu muội muội, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?

- Đáng chết! Ngươi vẫn tự coi mình là Lạc gia thật rồi!

Tỳ Bà tức giận, trực tiếp chạy tới muốn động thủ, lúc này Ngự Nương cười nói:

- Tỳ Bà, ngươi nháo đủ chưa, ngươi làm gì thế, ta nhớ không lầm thì ngươi vẫn muốn gặp Lạc gia một lần đi? Lần này thật vất vả mới gặp được, tại sao ngươi lại có thái độ này, hì hì, thân ái, ngươi biết nàng là ai không? Ngô, ngươi nghe nói qua Lạc Gia bang chứ? Năm đó chính là do tiểu cô nương này khởi xướng đó, nàng còn làm bang chủ nữa cơ.

- Lạc Gia bang?

Trần Lạc như bừng tỉnh ngộ ra, lại nhìn Tỳ Bà từ trên xuống dướ, kinh ngạc nói:

- Ta đương nhiên là nhớ, hình như khi ở thành Thanh Đế vẫn còn gặp gỡ tên bang chủ kia rồi, nhưng ta nhớ tên bang chủ kia là một tiểu cô nương cơ.


- Thân ái, sao ngươi đần như vậy, đã mười năm rồi, tiểu cô nương dĩ nhiên phải trưởng thành chứ.

- Ồ, cũng đúng.

- Tỳ Bà, ngươi nghe thấy chưa, nếu như hắn là giả, sao có thể biết ngươi tại mười năm trước chỉ là một tiểu cô nương đây?

- Tỷ tỷ! Năm đó chuyện ở ngoài thành Thanh Đế náo thành sôi sục, ngay cả thằng nhóc con cũng biết, hắn sao có khả năng không rõ ràng?

Thấy Ngự Nương còn bảo vệ cho tiểu bạch kiểm này, Tỳ Bà muốn khóc không ra nước mắt, đi tới lắc bả vai của nàng, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi tỉnh táo một chút có được hay không, phía sau lưng Lạc gia có một dấu ấn hỏa diễm, nhưng ngươi xem một chút, hắn có sao?

- Ồ, tiểu muội này không đơn giản đâu, cũng biết sau lưng ta có dấu ấn một đóa hỏa diễm?

Trần Lạc có chút không thể nào hiểu được, trước đây xác thực sau lưng hắn có dấu ấn một đóa hỏa diễm, đó là do Hư Vọng chi thư lưu lại, bất quá hiện tại sau khi niết bàn sống lại, không biết vì sao lại không còn nữa.

- Phí lời, năm đó khi Lạc gia chiến một trận ở biên hoang, phía sau lưng hắn có một dấu ấn hỏa diễm như lửa địa ngục thiêu đốt, thiên hạ có ai không biết, không phải ngươi tự xưng là Lạc gia sao? Vậy dấu ấn hỏa diễm của ngươi đâu?

- Tiểu muội muội, ngươi còn không biết, thân thể ta sau khi niết bàn sống lại, thế nên cũng chưa từng có.

- Đúng vậy, Tỳ Bà muội muội, Lạc gia tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, thân thể hắn niết bàn sống lại, tự nhiên không còn dấu ấn nữa.

Ngự Nương ở bên cạnh cũng giúp đỡ, đồng thời còn đưa lên một cái hôn nóng bỏng, cười nói:


- Thân ái, ngươi thực sự là thông minh đấy.

- Trời ạ! Ngự Nương… Ngươi tỉnh lại đi, có được không, Lạc gia đã chế rồi, chết mười năm rồi, ngay cả linh hồn cũng bị thẩm phán. Nghe cho rõ, ngay cả linh hồn cũng bị thẩm phán rồi, ngay cả tư cách luân hồi chuyển thế cũng không còn, hắn lấy cái gì để niết bàn sống lại?

- Chỉ là thẩm phán câu diệt mà thôi, có thể làm gì được ta? Nói cho ngươi biết, linh hồn ta đã đột phá sinh tử từ lâu, nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, ông trời muốn thẩm phán ta? Nằm mơ đi.

- Thổi? Ngươi còn thổi phồng nữa? Còn đột phá sinh tử, nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa? Sao ngươi không thổi tung cả ông trời lên đi? Sao ngươi không nói mình là ông trời luôn đi.

- Tiểu muội muội, thiên địa to lớn, ngươi mới biết được bao nhiêu?

Trần Lạc khinh bỉ nhìn nàng một cái.

- Tiểu tử thối!

Tỳ Bà dưới cơn nóng giận, chỉ vào mũi Trần Lạc, quát to:

- Cô nãi nãi đây từ nhỏ lớn lên tại Vân Đoan, ngươi nói ta biết thiên địa lớn bao nhiêu?

- Yêu, còn là tiểu mỹ nữ lớn lên trên Vân Đoan, không nhìn ra được đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận