Thiên Vu

Liên quan đến chuyện Lạc gia khởi tử hoàn sinh, bị người tìm đến vây quanh không chỉ có Niên gia vực Tây ách, còn có kỹ viện lớn nhất vực Tây Ách là Phiêu Hương lâu, lúc này người tại Phiêu Hương lâu từ sớm đã đông như mắc cửi, bất quá bọn họ tới nơi này cũng không phải vì tìm hoan mua vui, đều là vì dò hỏi Lạc gia có thực sự còn sống hay không, có phải thực sự đã đến đây, một hơi gọi ba mươi vị kỹ nữ đến tiếp khách hay không, đối với chuyện này, đại trưởng quỹ Phiêu Hương lâu là La Lỵ tỷ biểu thị rất là đau đầu.

Đương nhiên, bị vây xung quanh còn có trang viên Mạn Đà La, bởi vì trong lời đồn còn nói Lạc gia và Ngự Nương cả ngày uống rượu mua vui trong trang viên, sinh hoạt xa hoa trụy lạc, có điều cũng chỉ là vây quanh mà thôi, không ai dám đi vào, dù sao nơi đó cũng là trang viên Mạn Đà La, chủ nhân của trang viên lại là tiểu Mạn Đà La nổi danh thiên hạ ngày nay, dù người Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương.

Trang viên Mạn Đà La, trong lương đình.

Ngự Nương mặc một bộ trang phục kín đáo ngồi ngay trên ghế đá dài, đối diện là ba vị nữ tử, một vị cột tóc đuôi ngựa, thân mang khôi giáp, anh tư hiên ngang, chính là Bạch Phiêu Phiêu, một vị khác là Hạ Mạt cũng là nữ thần của mười năm trước, cuối cùng đồng dạng cũng là nữ thần mười năm trước, chính là nữ thần tự nhiên Tri Thu.

Mười năm trước, khi núi Táng Cổ hiện thế, Bạch Phiêu Phiêu ngưng tụ tử nguyên thân bảy màu, thành tự tự nhiên chi tử, hiện tại đã mười năm sau, nàng là nhân vật thủ lĩnh của học phuhr Trung Ương, danh dương đại tỷ thiên hạ, dẫn dẵn đoàn vinh quang Thập Tự, tất cả thành viên đều là nữ nhân, quân số tới hai, ba mươi vạn.

Giữa nàng và Trần Lạc cũng không có yêu hận tình cừu gì, hôm nay đến đây chỉ là vì bồi theo Hạ Mạt.

Mười năm trôi qua, Hạ Mạt xem ra cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn là một bộ yên tĩnh nhu hòa như mặt hồ nước trời thu độc nhất vô nhị. Mười năm qua, Hạ Mạt cũng không dồn dập lánh đời, ít giao du bên ngoài như những nữ nhân khác, nàng không làm vậy, trong chín năm rung chuyển, quần hùng tranh bá, nàng mở ra một y quán hành y tế thế, hiện giờ Hạ Mạt tự nhiên cũng không còn là nữ thần đại chúng mười năm trước, nàng đã được tôn xưng là Y Tiên, tâm linh lương thiện, y thuật vô song, người người yêu mến.

Tri Thi vẫn một bộ tố y lẳng lặng ngồi đó, mười năm trước nàng được khen là nữ thần tự nhiên, tiếng đàn siêu tuyệt thiên hạ, khí chất siêu nhiên tựa như không nhiễm bụi trần. Hiện tại sau mười năm, nhìn nàng càng có vẻ siêu nhiên, siêu nhiêu cùng thế giới, hoàn toàn khác biệt với phàm trần, ở nàng không phải là cảm giác cách người xa vạn dặm, đó là loại cảm giác khiến người ta nghĩ đây không phải nữ tử chốn nhân gian, bởi vì nét đẹp của nàng quá siêu nhiên, cũng quá trầm lạnh, phảng phất như dù thiên địa có nứt toác ra, nàng cũng không hề nhíu mày một cái.


Mặc kệ là Hạ Mạt đẹp nhu hòa, hay Tri Thu đẹp một cách siêu nhiên, hôm nay các nàng đến đây đều vì Trần Lạc, nghe Ngự nương Mạn Đà La chăm chú khẳng định với các nàng rằng Trần Lạc thực sự còn sống, sau rồi chẳng ai nói một câu, cứ ngồi trầm lặng như thế.

Nhìn hai nữ nhân này, Ngự nương Mạn Đà La chỉ biết thở dài, nàng biết rõ, phía sau cái đẹp nhu hòa của Hạ Mạt và cái cái đẹp siêu nhiêu của Tri Thu lại là nỗi đau thương bị đè nén.

Một nữ nhân tâm linh chân thiên, lần đầu tiên yêu một người đàn ông, hơn nữa còn là một mối tình say đắm trong yên lặng, thậm chí loại say đắm này còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Sau khi Trần Lạc biến mất, nàng lựa chọn hành y tế thế thiên hạ, dùng việc này để vơi đi nỗi đau xót âm ỷ trong lòng, nhưng thực sự quên được sao?

Không hẳn vậy, chí ít Bạch Phiêu Phiêu biết Hạ Mạt thường thường hay đờ người ra, hồi ức lại quãng thời gian gặp gỡ Trần Lạc, rồi từ quen biết đến hiểu nhau…

Bạch Phiêu Phiêu vẫn nói, Hạ Mạt là một nữ nhân sống tìm vui trong quá khứ.

Hạ Mạt là như vậy, còn Tri Thu càng sâu hơn.

Tiểu Mạn Đà La biết, thật lâu trước đây Tri Thu vẫn tìm kiếm người đàn ông kiếp trước của mình, cho đến khi Trần Lạc xuất hiện, nàng mới biết người đàn ông này chính là nam nhân mình yêu tha thiết ở kiếp trước. Nàng tìm tới, nhưng cũng chỉ là tìm tới, khi vừa mới tìm đến, người đàn ông kia đã biến mất rồi. Nhưng biến mất không có nghĩa là đã quên, chí ít Tri Thu vẫn không quên được. Khi không gặp Trần Lạc, nàng vẫn thường nằm mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, nàng cùng người đàn ông kia thống khổ ly biệt, tới khi Trần Lạc xuất hiện rồi lại biến mất, nàng vẫn nằm mơ giấc mơ này.

Nếu nói Hạ Mạt là nữ nhân sống vui trong quá khứ, như vậy Tri Thu chính là một nữ nhân sống vui tại kiếp trước.

Tình ly biệt, đau khổ tương tư, đau lòng cũng là yêu vô tận.

Vốn tiểu Mạn Đà La còn muốn an ủi hai người các nàng một chút, nhưng khi vừa muốn mở miệng lại thôi, lắc đầu một cái, cười cười như tự giễu.

An ủi? An ủi thế nào? Nếu nàng hiểu được an ủi, mười năm qua bản thân nàng cũng sẽ không trầm luân trong phong nguyệt, trầm luân trong tưởng niệm, không cách nào tự kiềm chế.

- Tiểu Mạn tỷ, ta vẫn nghĩ không thông, linh hồn Trần Lạc rõ ràng ở mười năm trước đã bị thẩm phán câu diệt, hắn sao có thể sống lại được? Linh hồn câu diệt, quy về thiên địa, hóa thành bụi bặm, không thể tái sinh, đây là pháp tắc thiên địa, sao lại…

Bạch Phiêu Phiêu thực sự không nghĩ ra cũng không từng nghe qua loại chuyện kinh thế hãi tục này làm sao có thể phát sinh, một người linh hồn tán loạn, quy về thiên địa, hóa thành bụi bặm sẽ không còn cơ hội tái sinh, nhưng trong thiên địa sao lại có người có thể đi ngược lại pháp tắc thiên địa như thế.


Vấn đề này, Ngự nương Mạn Đà La không có đáp lại, đơn giản là chính nàng cũng không thể biết.

- Không phải chứ Tiểu Mạn tỷ, ngươi chấp âm dương chi thư, chưởng âm dương pháp tắc, lẽ nào cũng không biết sao?

- Ngươi cũng nói rồi, ta chỉ thay mặt chấp chưởng, còn chưa dung hợp, cũng không truyền thừa, căn bản không phải chúa tể, ta sao biết được.

Ngự nương Mạn Đà La lắc đầu một cái, bỗng nhiên cảm giác có gì không đúng, nói:

- Vì sao ta lại có cảm giác xấu chứ?

- Sao thế?

- Không biết nữa, cảm giác rất không hay.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi:

- Trong những năm vừa qua, các ngươi có ai gặp qua Thường Uyển và Anh Tử?


Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu một cái, nàng và Tiết Thường Uyển và Lạc Anh mặc dù là bằng hữu, nhưng cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, quan hệ cũng không phải cực kỳ tốt, tự nhiên không rõ ràng. Lúc này, Hạ Mạt vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, nói:

- Ba năm trước, ta có gặp Thường Uyển một lần trong một tiểu linh giới.

- Nàng thế nào?

- Rất…

Hạ Mạt nhắm mắt lại, hồi ức lại tình hình ba năm trước ngẫu nhiên gặp được Tiết Thường Uyển trong một tiểu linh giới, lắc đầu một cái, nói:

- Rất tồi tệ… Rất tồi tệ…

- Tồi tệ tới mức nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận