Thiên Vu

- Nguy rồi!

Cho đến khi Táng Hoa rời đi, Ngự nương Mạn Đà La mới đột nhiên cả kinh.

- Sao thế?

Hạ Mạt dò hỏi.

- Trần… Trần Lạc cũng đi Thiên Sơn tìm Nữ Vu…

Đúng vậy, Trần Lạc đi tới Thiên Sơn, nhưng lại không nhìn thấy thần miếu trong lời đồn kia, càng không thấy được Nữ Vu trong truyền thuyết là hóa thân của Vận Mệnh.

Trong rất nhiều điển tịch đều có ghi chép liên quan đến Thiên Sơn, có người nói Thiên Sơn tại thời đại thượng cổ được tôn sùng là Thần sơn, đã từng có thần linh ẩn cư ở chỗ này, theo thượng cổ kết thúc, đã không còn cách nào chứng nghiệm thật giả, có điều trong lịch sử kim cổ vạn năm, trên Thiên Sơn đã từng không chỉ một lần xuất hiện thần tích, đương nhiên, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tương tự cũng không cách nào nghiệm chứng thực giả, dù vậy, mỗi ngày vẫn có rất nhiều người đi tới nơi này tiến hành lễ bái, cầu xin thần linh che chở.

Trong đám người, Trần Lạc lẳng lặng đứng yên, ngưng mày híp mắt nhìn lên Thiên Sơn, theo Ngự nương Mạn Đà La nói, chỉ có người hữu duyên mới có thể nhìn thấy thần miếu, chẳng lẽ chính mình không phải người hữu duyên? Vì thế mới không nhìn thấy được thần miếu tồn tại?

Vốn Trần Lạc cho rằng đi tới nơi này là có thể nhìn thấy thần miếu, tìm tới được Nữ Vu kia, nhưng không ngờ lại thành như vậy, dù sao giữa hắn và vận mệnh có quá nhiều quan hệ không thể nói rõ được, nếu như không tính là người hữu duyên, vậy mẹ nó phải thế nào mới tính là người hữu duyên? Con người hắn trước giờ ghét nhất là loại chuyện giả thần giả quỷ, đặc biệt là hận không thể trực tiếp đạp đổ, đồ diệt với thứ đồ chơi vận mệnh kia.

Ngay khi hắn đang buồn bực, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- Thiếu niên, ngươi tin tưởng vận mệnh không?

Hả? Trần Lạc cau mày, thanh âm này với hắn có thể nói là không thể quen thuộc hơn, linh thức quét qua, bóng người trong nháy mắt biến mất, sau đó liền xuất hiện bên cạnh một hồ nước ở ngoài xa ngàn dặm.

Là một nữ nhân, vẫn là người phụ nữ kia.

Người này đã rất nhiều lần hỏi Trần Lạc có tin tưởng vận mệnh hay không, nàng vẫn như thế, diện một bộ áo bào màu đen, đầu đội mũ liền áo, trước người bày ra một chiếc bàn, trên bàn đặt một quyển thủy tinh thư, bên trên có khắc bốn chữ Chòm Sao Chi Thư.


- Lại là ngươi?

Trần Lạc không còn nhớ rõ mình gặp nữ nhân này lần thứ mấy rồi, trong ấn tượng của hắn hình như lần gần đây nhất là bên trong núi Táng Cổ.

- Vẫn là ta!

Cô gái áo đen thần bí nhàn nhạt đáp lại.

- Ta trốn không thoát được ngươi đúng không?

Từ sau khi thức tỉnh, Trần Lạc vô cùng căm ghét với hết thảy những thứ liên quan đến vận mệnh, tuy rằng không biết nữ nhân này có lai lịch gì, nhưng có thể khẳng định một chút, bà nhi này nhất định có quan hệ với vận mệnh, liền nói:

- Lần trước trong núi Táng Cổ ta đã cảnh cáo ngươi, không được xuất hiện ở trước mặt ta nữa.

- Thiếu niên, tin tưởng ta đi, nếu như có thể, đời này ta không hề muốn gặp lại ngươi lần nào.

Nhìn ánh mắt cô gái thần bí kia đầy nghiêm túc, Trần Lạc lại thấy buồn cười, nói:

- Ngươi không cần thiếp vàng lên mặt mình, ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi sao?

- Ngươi…

Cô gái thần bí dưới cơn nóng giận, hai tay chống lên bàn, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Lạc, chợt lại nhắm mắt, hít sâu một hơi, phảng phất như đang áp chế nội tâm gào thét, sau đó nói:

- Ta không chấp nhặt với ngươi.

Lại ngước mắt nhìn lên, hỏi:

- Ngươi đến đây là muốn gặp Nữ Vu phải không?

- Nguwoi cũng không ngốc nhỉ?

Trần Lạc cười nói.

- Ngươi không nhìn thấy thần miếu, đúng không?

- A?

Trần Lạc cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô gái thần bí, hỏi:

- Làm sao ngươi biết.

- Phí lời, ngươi ngay cả vận mệnh còn không tin, sao có thể nhìn thấy được hóa thân vận mệnh chứ?

Cô gái thần bí cười gằn nhìn hắn, lại cười có điểm ý vị:

- Tin thì có, không tin thì không có.


- Làm sao ngươi biết ta không tin vận mệnh, ta thế nhưng vẫn luôn vô cùng tin tưởng với vận mệnh lão nhân gia đó, trong lòng hận không thể cung phung lão nhân gia ngài ấy, mỗi ngày làm lễ vạn lần.

- Ngươi đừng dùng kiểu nói mát ấy trước mặt ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn gặp Nữ Vu không?

- Ngươi có biện pháp?

- Đương nhiên.

- Nói nghe thử chút xem.

Cô gái bí ẩn đặt tay lên cuốn Chòm Sao Chi Thư ở bên cạnh, đẩy tới trước mặt Trần Lạc, nói:

- Nhỏ một giọt máu lên trên, ta lập tức nói cho ngươi biết làm sao tìm được Nữ Vu.

Trần Lạc nhìn Chòm Sao Chi Thư, nhìn lên một trang có hình vẽ con bọ cạp, hắn biết đây là Thiên Hạt vương tọa, hơn nữa cũng biết nữ nhân này vẫn luôn muốn sáng tạo vương tọa mười hai chòm sao, thậm chí còn biết nữ vương này chọn mình nhằm diễn hóa Thiên Hạ vương tọa, còn vương tọa mười hai chòm sao đến cùng là làm gì thì hắn không biết, không khỏi nhớ tới lời lẩm bẩn của Đường Phi, nàng từng nói mình không nên tin Nữ Vu, cũng không nên tin vương tọa mười hai chòm sao này.

Suy nghĩ một chút, liền hỏi:

- Vương tọa mười hai chòm sao đến cùng là làm gì?

Cô gái thần bí đang rất chờ mong Trần Lạc nhỏ máu, nhưng chưa từng nghĩ đến hắn đột nhiên hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như thế, nàng tức giận suýt chút nữa muốn đập chết kẻ trước mắt này, nói ra từng chữ:

- Vương tòa mười hai chòm sao không làm gì cả.

- Nếu chẳng làm gì, sao ngươi còn thừa hơi đi sáng tạo thứ đồ chơi này?

- Thứ đồ chơi gì, đây không phải trò chơi, đây là vương tọa, là vương tọa ngươi hiểu không? Đây là vương tọa sinh ra theo thời thế.

- Ta biết là vương tọa sinh ra theo thời thế, nhưng vương tọa này đến cùng là muốn làm gì, cũng phải giải thích một chút chứ.

- Ông trời tự có sắp xếp, không tới lượt ngươi bận tâm.


- Nếu ông trời đã có sắp xếp, vậy ngươi còn bắt ta nhỏ máu làm cái gì?

Mỗi lần gặp phải Trần Lạc, cô gái thần bí đều hận không thể xông tới mạnh mẽ hành hạ đối phương một trận, có điều cuối cùng vẫn lựa chọn chịu đựng, cố gắng bình ổn lại, nói:

- Ngươi là người truyền thừa vương tọa Thiên Hạ.

- Tại sao là ta?

Cô gái thần bí hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Trần Lạc, nói:

- Tại sao là ngươi? Ta còn muốn biết hơn bất luận người nào.

Trần Lạc nhìn Tinh Tọa Chi Thư, nhíu mày hỏi:

- Vậy tại sao ngươi bắt ta phải nhỏ máu?

- Được, để ta nói cho ngươi biết tại sao, bởi vì vương tòa mười hai chòm sao ra đời theo thời thế, còn ngươi chính là người truyền thừa vương tọa Thiên Hạ, đừng hỏi tại sao là ngươi, điều này chính ta cũng không biết, vốn sau khi núi Táng Cổ hiện thế, mười hai vương tọa chòm sao đã bắt đầu thai hóa diễn sinh, không bao lâu nữa liền có thể xuất thế trong thiên địa, nhưng hiện tại vương tọa mười hai chòm sao lại đình chỉ diễn sinh.

- Tại sao?

- Tại sao?

Cô gái bí ẩn thở hổn hển, trợn mắt lên giận dữ nhìn Trần Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Còn không phải vì ngươi sao.

- Bởi vì ta? Có quan hệ gì với ta? Chuyện các ngươi làm ta có biết gì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận