Thiên Vu

Nghe vậy, trong lòng Trần Lạc đánh trống một trận, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiên Duyên có điểm không thể tưởng tượng nổi, qua một lát mới hỏi:

- Vì sao?

- Tin tưởng ta.

Thiên Duyên cũng nhìn lại, rất nghiêm túc, rất quả quyết, nói:

- Ta càng muốn biết hơn so với ngươi.

- Không có cách nào giải trừ những thứ nguyền rủa này sao?

- Vừa rồi ta đã nói với ngươi.

Thiên Duyên đứng lên, lại nói:

- Hoặc là giết các nàng, hoặc là giết chính ngươi.

- Ta chết rồi thực sự có thể giải trừ nguyền rủa?

- Ngươi chết rồi có thể giải trừ nguyền rủa hay không, ta không thể cho ngươi đáp án khẳng định, nhưng ta có thể rất trách nhiệm nói cho ngươi biết, ngươi còn sống sẽ chỉ khiến thiên duyên của ngươi càng loạn hơn.


- Ha ha…

Trần Lạc cười cười, tiếp tục nhìn Thiên Duyên chi thư, cứ nhìn như vậy, qua một hồi lâu sau, một câu cũng không nói, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Tuy Thiên Duyên hơi có phần kinh ngạc, nhưng cũng không định giữ lại, nhìn nhìn phương hướng Trần Lạc rời đi, chẳng biết đang suy tư điều gì. Mỹ U U ở một bên thoạt nhìn rất sốt ruột, muốn chạy đuổi theo Trần Lạc, lại không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng nhìn về phía Thiên Duyên, nói:

- Thiên Duyên tỷ tỷ, ngươi… Ngươi biết rất rõ ràng… Biết Trần… Trần Lạc học trưởng có một viên áy náy chi tâm, vì sao… Vì sao còn muốn nói với hắn những thứ này…. Ngươi nói ra hết những thiên duyên thống khổ đó cho hắn biết, sẽ khiến cho Trần… Trần Lạc học trưởng càng thêm áy náy.

- Đúng, đúng là ta muốn hắn càng thêm áy náy.

- Thiên Duyên tỷ tỷ, lẽ nào… Lẽ nào ngươi thực muốn cho Trần… Trần Lạc học trưởng áy náy rồi tự sát sao?

- Như vậy không phải là tốt sao? Chỉ khi hắn chết… Tất cả mọi người đều tốt.

- Thế nhưng… Thế nhưng ngươi cũng đã nói, chết căn bản không giải quyết được vấn đề gì, càng không giải được nguyền rủa trên người Trần… Trần Lạc học trưởng.

- Nếu chết có thể cởi được nguyền rủa trên người hắn, như vậy thì khi kiếp trước hắn táng cổ táng chính mình cũng đã giải quyết được rồi.

- Vậy Thiên Duyên tỷ tỷ, vì sao ngươi còn muốn làm như vậy.

- Tử vong xác thực không giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra sẽ không khiến mọi người cứ mãi khiếp sợ như vậy, không còn khiếp sợ, không còn thống khổ, lại khiến sự tình không thêm bết bát hơn nữa.

- Trần Lạc học trưởng… Nếu học trưởng còn sống… Thực sẽ trở nên bết bát hơn sao?

- Vận mệnh của hắn, nhân quả của hắn có bết bát hơn nữa không, ta không biết, bất quá thiên duyên của hắn nhất định sẽ trở nên bết bát hơn, thậm chí có thể càng không xong hơn so với tưởng tượng của ta… Có khi…

Đang nói, Thiên Duyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tâm tình có điều kích động, nói:

- Có khi ngay cả ta cũng có thể thất thủ…

- Làm sao có thể…

Mỹ U U ngạc nhiên.


- Ta cũng hi vọng không có khả năng… Không nên đánh cược với hắn, bởi vì ta thua không nổi…

Mỹ U U vẫn không thể tin như trước, rù rì nói:

- Tỷ tỷ, ngươi thế nhưng là hóa thân thiên duyên, làm sao có thể thất thủ… Lẽ nào tỷ tỷ cũng sợ tương lai có khả năng phát sinh tình cảm với Trần Lạc học trưởng sao?

- Trong thiên địa không có yêu vô cớ cũng không có hận vô cớ, không phải cứ nói không yêu là sẽ không yêu, không hận thì sẽ không hận, ai cũng thế cả, không ai khống chế được tình cảm của mình.

- Lẽ nào tỷ tỷ ngươi đã…

- Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Hiện tại ta sao có thể phát sinh tình cảm với hắn, ta chỉ lo lắng mà thôi, dù sao ta là người chấp chưởng thiên duyên, còn thiên duyên của hắn lại hỗn loạn như vậy, ta không thể không chú ý đến hắn. Ban đầu có thể không có gì, thế nhưng thời gian dài thì sao, vạn nhất một ngày kia ngoái đầu nhìn lại một cái, chẳng biết mình đã sa lầy từ bao giờ. Chuyện cảm tình ai cũng không nói chính xác được, hơn nữa…

- Hơn nữa, thực tình, ngươi biết không? Ta đã không từng một lần thử thích người kia, sản sinh cảm tình với hắn, sau đó thể nghiệm cái loại…

- Vì sao?

- Vì sao hả? Còn không phải vì cởi bỏ nguyền rủa thiên duyên trên thân người này sao?

Thiên Duyên thở dài một tiếng, nói:

- Thiên duyên của hắn bị nguyền rủa, càng về sau càng phức tạp, hiện tại đã đến mức ảnh hưởng tới pháp tắc thiên duyên, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, có quỷ mới biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, không phải có câu châm ngôn là lấy thân thử độc sao… Ha ha, ta thực sự đã từng nghĩ như vậy, hơn nữa còn không phải chỉ một lần, nhưng ta sợ, ta cũng sợ mình thực sự thích hắn, một khi thất thủ triệt để sẽ không còn thanh tỉnh được nữa, đến lúc đó thì lợi bất cập hại, bởi thế cho nên ta mới muốn hắn chết, hắn chết rồi, tuy có thể không giải được nguyền rủa, nhưng ít nhất sẽ không khiến sự tình càng thêm không xong.

- Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy có phải là quá…

- Có phải quá đê tiện hay không? Không có biện pháp, nhược điểm duy nhất của hắn là áy náy, ta cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ nhược điểm này.


- Trần… Trần Lạc học trưởng có thể… Bởi vì áy náy… Sẽ nghĩ chuyện đường cùng hay không…

- Nha đầu ngốc, ngươi cũng quá coi thường hắn đi, xác thực áy náy là nhược điểm của hắn, nhưng đó còn chưa đến mức khiến hắn có suy nghĩ đường cùng, chỉ là ảnh hưởng mà thôi.

Lời vừa xong, Thiên Duyên lại nói:

- Bất kể chuyện gì cũng không thể chịu đường thời gian, theo thời gian qua đi, áy náy trong lòng hắn càng lúc càng thêm tích lũy, tựa như bệnh độc sẽ ngày một nghiêm trọng, chung quy sẽ có lúc hắn không còn chịu được nữa.

- Nữ Vu tỷ tỷ cũng… Cũng dự định làm như vậy sao? Các ngươi… Các ngươi muốn dùng áy náy giết chết… Trần Lạc học trưởng đúng không?

- Nữ Vu chuẩn bị làm như thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết nguyền rủa trên người kia không chỉ ảnh hưởng tới pháp tắc thiên duyên, đồng thời cũng ảnh hưởng đến pháp tắc vận mệnh.

Nói rồi, Thiên Duyên mỉm cười, nói:

- Ta đoán Nữ Vu nhất định là người hi vọng Trần Lạc hôi phi yên diệt nhất trong thiên địa này, dường như cũng không có ai hi vọng Trần Lạc chết hơn nàng, chỉ không biets là, Nữ Vu đến tột cùng sẽ làm như thế nào.

Sau khi rời khỏi mê vụ trúc lâm, Trần Lạc lẳng lặng đứng ở đỉnh Thiên Sơn, nhìn sông Sơn Xuyên, hắn cứ đứng nhìn như vậy.

Dúng như Thiên Duyên nói, áy náy là nhược điểm của hắn, cũng là cảm giác hắn không thích nhất, hắn không muốn thiếu nợ bất luận kẻ nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại thiếu nhiều khoản nợ tình không giải thích được như thế, thực chẳng hiểu làm sao nữa. Ngay cả chính hắn cũng biết không rõ, bất quá những thứ này đã không còn trọng yếu, trọng yếu là… Áy náy chi tâm của hắn đã bắt đầu phát tác, cứ mãi khiêng một thân nợ tình không thể nào trả nỗi, dần dần hắn sẽ rất mệt mỏi, nếu như chết có thể kết thúc hết thảy mọi chuyện, như vậy không chừng hắn thực sự sẽ lựa chọn chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận