Thiên Vu

Bất quá khi hắn đi theo Tần Phấn tới một tòa trang viên nằm giữ núi rừng, khiến Trần Lạc không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời, tòa trang viên này có tên là Cổ Diệp trà trang, thoạt nhìn có vẻ bình thường, không có trận pháp hoa lệ bao phủ, cũng không có đồ bày biện xa xỉ, thậm chí ngay cả tiếng chim hót hay hương hoa thơm gì đó cũng không, có chăng là một thứ phong cách cổ xưa, trái lại cho người ta một loại hàm xúc, sau khi đi vào, Trần Lạc mới phát hiện khách nhân nơi này lại không ít.

Trần Lạc không khỏi cảm thấy nghi ngờ, toàn bộ Tiểu Phật linh giới ngoại trừ hòa thượng trong chùa Phổ Đề, rất ít gặp mặt những người tu hành khác, nhưng bên trong trà trang này cớ sao lại có nhiều người như vậy? Hơn nữa nơi này nằm giữa chốn núi rừng, có thể nói là đặc biệt hẻo lánh, những người kia vì sao phải lặn lội đi xa tới đây chứ?

Dường như nhìn ra được sự khó hiểu của Trần Lạc, Tần Phấn bèn giải thích, bởi vì trong Tiểu Phật linh giới không có ma thú, cho nên không có đoàn vinh quang đóng tại trong này, thậm chí linh khí trong tiểu linh giới cũng ít ỏi, không thích hợp cho người tu hành lưu lại, bất quá vì trong Tiểu Phật linh giới không có ma thú, không có vinh quang giả, cũng không có người ở, thế nên một số người mới chọn ở lại nơi này làm nơi tu thân dưỡng tính.

Tần Phấn còn nói thỉnh thoảng hắn cũng dừng lại ở đây một đoạn thời gian, nói tu thân dưỡng tính thì chưa tới, nhưng ít nhất cũng có thể rời xa phân tranh ở chốn thế tục phồn hoa, tìm một chỗ tận hưởng cảm giác yên lặng mà thôi. Trà trang này đã tồn tại từ rất lâu đời, có người nói là ngàn năm, thế nên cũng được xưng là trà trang Ngàn NĂm, phàm là người tu thân dưỡng tính trong Tiểu Phật linh giới cơ hồ đều biết trà trang Ngàn Nam này, thỉnh thoảng sẽ có vài ba tri kỷ hẹn nhau tới đây uống trà, thậm chí hàng năm đều có không ít người mộ danh tìm tới, đi vào Tiểu Phật linh giới chỉ vì muốn đến trà trang Ngàn Năm này uống trà.

- Thực có nhã hứng nhỉ.

Bên trong trà trang không có nhã gian, chỉ có ghế đá nằm giữa núi rừng. Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Trần Lạc nhìn một chút, ở đây cũng không có tiểu nhị gì, tất cả dụng cụ pha trà đều được bày đặt trên bàn đá, về phần nước pha trà, bản thân tự đi lên núi lấy nước suối, giống như ngay cả lá trà cũng phải tự mình đi hái, thế nên hai người lại lên lúi hái trà bưng nước một chuyến.

- Lạc gia đang giễu cợt ta à?

Tần Phấn bất đắc dĩ cười cười.


- Giễu cợt? Không hề.

Trần Lạc lắc đầu, thành thực nói:

- Rời xa phân tranh nơi chốn thế gian phồn hoa, đi tới nơi thế ngoại đào nguyên này uống trà, cảm giác cũng không tệ, ít nhất tâm hồn có thể được thả lỏng thư giãn, cũng coi như một loại tinh lòng tâm hồn.

Trần Lạc thích uống rượu, về phần thứ trà này nói không thích thì cũng không tới mức, cảm giác không có gì đặc thù, bất quá hắn biết Tần Phấn là cao thủ trong phương diện này, trước kia khi còn ở học phủ Trung Ương cũng từng uống trà do Tần Phấn pha, ngay cả hắn là người không có cảm giác gì với trà cũng hiểu được kha khá, trên thực tế đúng là như thế, bất kể là lấy nước suối hay phải đi hái lá trà, thoạt nhìn Tần Phấn đều giống như một cao thủ trà đạo vậy.

- Được rồi, mười năm vừa qua ta ngươi làm gì thế?

- Mười năm qua ta chỉ làm một việc, đó là tìm về chính ta.

- Tìm bản ngã? Nói nghe xem nào?

Trần Lạc khó hiểu.

- Tại núi Táng Cổ ta đã ngộ ra một chuyện, có điều việc này quá mức hỗn loạn, cũng quá phức tạp, cho đến hiện tại vẫn không hiểu rõ. Ban đầu ta muốn tới Tiểu Phật linh giới này nhìn xem có thể nhờ Thiên Ngộ bia ngộ ra chút gì hay không, ai ngờ đụng phải gã hòa thượng điên kia, kết quả không hiểu sao bị hắn nhốt hơn hai năm, nếu không có ngươi xuất thủ, sợ là hiện giờ vẫn còn bị nhốt trong đó.

Tần Phấn tại núi Táng Cổ đến cùng đã ngộ ra chuyện gì, Trần Lạc không biết, Tần Phấn không nói tường tận, hắn cũng không hỏi kỹ càng, bởi vì hắn cũng không thích người khác tìm hiểu việc riêng tư của mình, huống chi ngay cả bản thân Tần Phấn còn không hiểu rõ, hắn sao có thể nói rõ ra được. Đối với chuyện này, Trần Lạc đặc biệt thông cảm, bởi vì chính hắn cũng là đồng bệnh tương liên, đi núi Táng Cổ một chuyến lại dính dáng đến rất nhiều chuyện, đồng dạng cũng đặc biệt hỗn loạn, đặc biệt phức tạp, cho đến mãi bây giờ hắn đúng là còn chưa hiểu rõ.

Lấy ra nước suối, hái lá trà, hai người lại trở về trong rừng, ngồi trên băng đá, Tần Phấn bắt đầu ngâm trà vào nước, loay hoay một hồi, Trần Lạc nhìn vào có vẻ hoa mắt, thuận miệng hỏi:

- Ngạo Phong đâu, tiểu tử kia đang làm gì?

- Ngạo Phong? Sợ là cũng giống như ta, cũng một mực tìm về bản ngã, lần trước ta và hắn gặp nhau đã là năm năm trước, cũng ngồi thưởng thức trà ở đây, sau đó hắn nói phải rời đi một đoạn thời gian, về phần đi đâu thì hắn cũng không nói gì, hiện tại hắn đang làm gì cũng không ai biết được, bất quá đến thời điểm Thiên Ngộ bia mở ra, chắc hẳn hắn sẽ không bỏ lỡ, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được Ngạo Phong ở đây.

- Thế à? Vậy thì còn gì tốt bằng, đến lúc đó chúng ta hảo hảo tụ tập một chút, cùng nhau uống mấy ngày mấy đêm.


- Được!

Tần Phấn vĩnh viễn vẫn là nho nhã như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chưa bao giờ để lộ ra buồn vui trong lòng, có chăng chỉ là khẽ nhíu mày hoặc cười mỉm thật khẽ, hỏi:

- Được rồi, Lạc gia, mười năm qua ngươi…

- Ta nói ta ngủ suốt mười năm, ngươi tin không?

- Tin!

Trần Lạc rất tự nhiên gật đầu, theo hắn nghĩ đến, Lạc gia nói ngủ mười năm, vậy thì nhất định là ngủ mười năm, về phần vì sao lại ngủ, hắn sẽ không hỏi thăm, Trần Lạc cũng không thích người khác tìm hiểu việc riêng tư của mình, Tần Phấn đồng dạng cũng không thích việc này, quay sang ngâm trà vào nước ngon, đưa tới một chén, nói:

- Lạc gia, lần này ngươi tới Tiểu Phật linh giới, lẽ nào cũng vì Thiên Ngộ bia?

- Cũng giống như ngươi, có một số việc nghĩ mãi không ra, thế nên muốn nhân lúc Thiên Ngộ bia mở ra, thử xem có thể cầu được một cái nhân quả hay không.

Vừa nói, Trần Lạc đột nhiên như nhớ ra điều gì, hỏi:


- Lão Tần, ta nhớ lúc ở núi Táng Cổ, ngươi là người luân hồi chuyển thế đi?

- Không sai, ta và Ngạo Phong đều là người luân hồi chuyển thế?

- Ngươi hiểu biết bao nhiêu về thượng cổ?

- Phần lớn chuyện thời thượng cổ ta biết được đều thông qua điển tịch, biết đến cũng không quá nhiều.

- Ngươi nói thế là sao? Ngươi là người từ thượng cổ luân hồi tới cơ mà? Lẽ nào không có một chút ký ức gì về thời thượng cổ?

- Lạc gia, ngươi hiểu lầm rồi.

Tần Phấn lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Không phải ta luân hồi từ thượng cổ tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận