Lúc Giản An Trữ trốn ra khỏi nhà, đến Trung Quốc mới biết, tất cả các thẻ tín dụng đã bị đóng băng. Mà hiện tại cô cũng không có nhiều tiền mặt, nếu như sau khi từ chức không tìm được việc làm, e rằng, khi lương thực cạn sạch, cô, trừ về nhà ngoan ngoãn làm cô dâu, cũng không còn cách nào khác a~
Mới vừa tắm rửa sạch sẽ, sấy khô mái tóc xong, Triệu Tử Nhân gọi điện thoại đến: " An Trữ, đã xảy ra chuyện gì? Mình nghe đồng nghiệp nói, Vũ Trạch Hiểu không có tham gia họp báo. Chúng mình đã chuẩn bị xong các câu hỏi giờ thì vô dụng rồi, không biết tin tức phát sóng ngày mai phải làm sao? "
" Trời ơi! Đừng nói nữa!" Giản An Trữ trở về phòng ngủ, hướng giường ngủ nằm xuống, thoải mái duỗi duỗi hai chân: "Bởi vì, rất nhanh ngày mai mình sẽ không có làm ở đó nữa, còn phải nhanh chóng tìm công việc mới. Nếu mấy ngày nữa mà vẫn không tìm được công việc.... thì mình sẽ sang nhà cậu ăn cơm chùa nha!''
"Được a!" Triệu Tử Nhân kích động nói, vui vẻ đồng ý: "Sớm nói, nếu cậu không chịu nổi công việc trợ lý đó, mình đây nhất định sẽ bao nuôi cậu!"
Cô cười cười, thay đổi sang chủ đề khác, giọng nói lại trở nên có chút ái muội: " An Trữ a! Mình đang ở bên ngoài, kia đích thực là Hoa mỹ nam nha! Chính là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú a~ Không phải cậu chưa có bạn trai sao? Muốn hay không xuống đây nhìn? Nếu như cậu tìm một mỹ nam, sau đó XXOO sinh ra một baby trắng trẻo mập mạp, lúc đó gạo đã nấu thành cơm, xem người cha ghẻ kia còn muốn đem cậu làm hàng hoá mua bán nữa hay không!"
Giản An Trữ không khỏi mỉm cười: "Được rồi, người ta cũng không phải là không ai thèm lấy, một mình cậu cứ hảo hảo chơi đùa đi."
Triệu Tử Nhân là bạn học cùng lớp của cô trong trường đại học, cùng cô sống trong phòng trọ. Năm đó du học Canada, Triệu Tử Nhân gia cảnh bần hàn, mặc dù nhờ học bổng nhưng thỉnh thoảng vẫn cần cô giúp đỡ.
Nhưng Triệu Tử Nhân sau khi về nước tham gia vào đài truyền hình, lăn lộn trong nghề ba năm, hiện tại đã là bà chủ mỹ nữ danh tiếng của đài truyền hình Yan TV.
Kim chỉ mười hai giờ, Giản An Trữ cúp điện thoại, nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn những vết ố vàng trên trần nhà.
Trên môi bị Vũ Trạch Hiểu cắn, còn hơi đau. Cô chưa bao giờ nghĩ cô có thể cùng Vũ Trạch Hiểu quan hệ. Vũ Trạch Hiểu xuất thân là đại thiếu gia quyền thế, lại là Thiên Vương của giới giải trí, cũng chưa từng thân mật với người phụ nữ nào. Nhưng.... ... Chuyện xảy ra hôm nay....... Có lẽ, chẳng qua là hắn muốn tìm một món đồ chơi mà thôi.
Dù sao đi chăng nữa, ngày mai, cũng phải đến công ty xin từ chức. Sau đó, mau chóng tìm một công việc mới mới được.
Σ( ° △ °|||)
Cùng lúc đó, tại một câu lạc bộ cao cấp. Cánh của phòng VIP đột nhiên mở ra, âm thanh " Bang bang " từ bên trong truyền đến, vài chai Champagne ( sâm banh ) đã được mở ra, đặt ở chính giữa bàn thuỷ tinh cùng với vài chiếc ly pha lê, trong phòng tràn ngập hơi thở tư vị ngọt ngào.
"Hắc, tối hôm qua, cảm giác. . . . . . Như thế nào?" Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng tiến đến, ranh ma nháy mắt với Vũ Trạch Hiểu.
"Còn phải hỏi, nhất định đã làm cho chú thỏ trắng ngây thơ không xuống giường được sao ~~" Bên cạnh, là một người đàn ông khác mặc áo sơmi đen, kiểu tóc có hơi rối, hắm nghiêng người dựa trên ghế trên ghế sa lon, tà ác mỉm cười.
"Vân Lâm, Tư Dư, các người thật quá hèn đi." Lãnh Vân nâng ly rượu trên tay, nhẹ nhàng lắc.