Hắn vừa nói, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ " một người ".
Cái gì cũng không được, Giản An Trữ giận dữ: "Vũ Trạch Hiểu, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha cho ta đây!"
Mãnh liệt nhịn xuống nụ cười châm biếm sắp bật ra khỏi miệng, Vũ Trạch Hiểu ra vẻ bình tĩnh nói: "Thật ra thì, Chú Doãn mới vừa không phải là đã nói, cô còn có con đường thứ hai sao? Chỉ cần cô chịu bồi thường, cô có thể lập tức rời đi."
"Anh rõ ràng không muốn kí hợp đồng!" Vừa nghĩ tới công ty nói cô thiếu chín mươi vạn, nàng gần như trong nháy mắt nôn ra máu. Còn nói! Nhất định là Vũ Trạch Hiểu cố ý hãm hại!
Đáng giận hơn chính là, trước đây cô một đêm hào phóng ném năm mươi vạn dollar Canada cũng không màng đến, nhưng bây giờ, chín mươi vạn tiền Trung Quốc muốn mà không có được!
"Sau đó tôi đã thay đổi chủ ý." Vũ Trạch Hiểu để quyển tạp chí xuống, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
"Anh thay đổi chủ ý khi nào, tôi sao không được biết!"
Vũ Trạch Hiểu cũng không nhịn được nữa khóe môi cong cong, con mắt lóe sáng trong suốt nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: "Sau tối hôm qua lúc chúng ta gây lộn"
" Anh —— " Nếu như có thể, Giản An Trữ thật rất muốn đem ly cà phê chưa uống xong, hướng đầu của hắn giội xuống!
Giản An Trữ cúi đầu nhịn hồi lâu, chợt ngẩng đầu lên, lông mày thách thức, khóe miệng lộ ra nụ cười mị hoặc. "Trạch Hiểu - - - -"
Một chữ cuối cùng, dư âm lượn lờ, rõ ràng là trời nắng, nhưng Vũ Trạch Hiểu đột nhiên rùng mình một cái.
Cô vẽ ra môi cười một tiếng, khóe mắt lộ ra vô hạn xuân tình: " Anh tìm đủ mọi cách để cho tôi ở lại, lo lắng chăm sóch anh, là bởi vì —— coi trọng tôi sao?"
Giản An Trữ mới vừa trả lại kiếm, giương nỏ sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, để cho Vũ Trạch Hiểu ngẩn người. Song một giây sau, hắn kịp phản ứng, giống như lông mao mèo con bị chiên, đúng lúc uống cà phê, một ngụm đều phun hết ra ngoài, ánh mắt khinh bỉ quét trên người cô mấy lần, khẽ vung cằm lên, hoặc là khinh thường hoặc là buồn cười nói: "Cô cũng không soi gương xem mình một chút! Tôi sẽ coi trọng cô?!"
Giản An Trữ nghe lời của hắn, bỗng dưng thở phào nhẹ nhỏm. Nếu nhìn thoáng qua, vậy hẳn sẽ không phải là..... Ý tứ kia sao?
Cô chẳng qua là cười lạnh một tiếng: " Anh cũng không coi trọng tôi, tại sao muốn giữ tôi lại? Tôi đây chỉ có thể hiểu vì —— anh chơi không nổi 4 - 1 - 9!! "
Không nghĩ tới, Vũ Trạch Hiểu lại giận dữ: "Ai muốn chơi 4 - 1 - 9! Cô cho rằng chúng ta giống nhau sao!"
Giản An Trữ sửng sốt, một câu nói không lịch sự bật thốt lên: "Anh là người trong giới giải trí, làm sao anh có thể không có thói quen đó được? Cũng không phải là lần đầu tiên!!"
"Tôi....." Vũ Trạch Hiểu tức giận, ngón tay hung hăng dừng ở trước mặt cô, một câu cũng không nói, sắc mặt quỷ dị đỏ lên......
Trong nháy mắt, trong phòng an tĩnh dị thường.
"Anh....." Giản An Trữ cũng không biết làm sao để tiêu hóa cái vấn đề này.
Cô kể từ khi làm việc cạnh Vũ Trạch Hiểu, dĩ nhiên đối với nghệ sĩ của mình có điều tra. Vũ Trạch Hiểu trong nghề ba năm qua, quả thật không có bất kỳ chuyện xấu gì. Thậm chí, bên ngoài còn truyền thuyết —— hắn nếu không phải X ~ bất lực, nếu không chính là một GAY.
Khụ khụ, hai cái tin đồn này, hôm nay cô đã tự nghiệm rồi!. Nhưng vấn đề là —— cô thật sự không nhìn thấy bạn gái và Vũ Trạch Hiểu thân mật a!
Cho dù hắn ở công ty cỡ nào cũng mắt cao hơn đầu, nhưng mà hắn là một người đàn ông bình thường, cho dù có soi mói bới móc, hắn cũng đã hai mươi tám tuổi, hẳn cũng không là..... Lần đầu tiên chứ?