"Còn không cùng người ta nói chuyện một câu, muốn?"
Vũ Trạch Hiểu lạnh nhạt bĩu môi, ngay cả quay đầu cũng không, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: "Quần áo của tôi rất đắt, cô làm dơ bồi thường không nổi!"
"Tôi......." Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới là như vậy, sửng sốt chớp mắt một cái. Nhìn thấy Vũ Trạch Hiểu xoay người đi, người phụ nữ này đi trên giày cao gót có khoảng mười lăm cm vội vàng đuổi theo. Cô là lần đầu tiên, chủ động muốn cùng đàn ông tiếp xúc, lại bị khinh bỉ không chút lưu tình! Coi như vì mặt mũi, cô tối nay cần phải đem hắn giữ lại!
Hai bước chạy tới, cô che ở trước mặt Vũ Trạch Hiểu, muốn cầm tay của hắn, lại bị hắn chán ghét né tránh.
Loại phụ nữ tùy tùy tiện tiện ở quán bar cùng đàn ông cũng dám tới quấn lấy mình? —— nằm mơ!
Ánh mắt tha thiết cùng cô nhìn nhau, khóe miệng cười lạnh mấy phần, Vũ Trạch Hiểu chợt hỏi một câu, tiếng nói khàn khàn: "Cô là lần đầu tiên sao?"
Phụ nữ kia sửng sốt, đây là ý gì? Hắn sợ mình sạch sẽ, nếu như tối nay muốn cô, sợ cô sẽ quấn lấy đòi hắn chịu trách nhiệm?
Dù sao, tới nơi này chơi đùa với người khác, sợ nhất đúng là dây dưa không rõ.
Cô quyến rũ cười một tiếng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi: "Anh yên tâm, sáng sớm ngày mai chúng ta chính là người xa lạ. Tôi sẽ không quấn lấy anh."
Vũ Trạch Hiểu trên mặt lạnh nhạt đường nét dịu đi một chút, đáy mắt tựa hồ hàm chứa nụ cười, trong miệng lại nói lời ác độc: "Đáng tiếc a, tôi sợ bị bệnh!"
Nói xong câu này, Vũ Trạch Hiểu trên mặt nụ cười trong nháy mắt biến mất, bộ trước mặt tuấn lãng khôi phục lại đường nét lạnh nhạt, không nói hai lời, phủi áo rời đi.
Bước nhanh tới ghế lô, rõ ràng thấy Mạc Tư Dư cùng một phụ nữ chán ghét khác không đứng đắn cùng nhau.
Một người chỉ mặc quần áo nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù trong rạp ánh đèn lờ mờ, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, trên mặt của cô ta trang điểm nồng đậm, giống như là một ngư xà tinh xinh đẹp.
Thấy người đi vào là Vũ Trạch Hiểu, hai mắt bỗng dưng sáng ngời. Bất quá, cô ta coi như có chút kiến thức, biết chủ nhân giàu có hiện tại là Mạc Tư Dư, cho nên càng tỏ ra mềm mại, chui vào trong ngực Mạc Tư Dư, giãy dụa vòng eo đep đầy trang sức.
Mà Mạc Tư Dư một tay ôm cô phụ nữ tay kia giơ một ly rượu lên, cả người nghiêng trên ghế sa lon. Áo sơ mi cởi ra vài nút, lộ ra bên ngực rắn chắc, thậm chí bên ngực kia, còn có mấy dấu son môi đỏ tươi. Không cần nghĩ, nhất định là phụ nữ xinh đẹp ngồi trên đùi hắn để lại.
Thấy Vũ Trạch Hiểu đi vào, Mạc Tư Dư một chút đứng dậy nghênh đón cũng không có, chẳng qua là hướng hắn giơ giơ ly rượu.
Vũ Trạch Hiểu cũng không có tâm tư quản chuyện nam nữ, đối với cái loại nghênh đón quen thuộc này, loại phụ nữ này, hắn đều không có nổi một chút "hứng" thú. Dù cho kỹ thuật khá hơn nữa, cũng trêu chọc hắn không được ý nghĩ hắn không được, càng làm cho hắn thấy bẩn.