Bởi vì không gian quá chật hẹp, cả người cô, ép anh vào tường. Như là chú kangaroo, cánh tay vịn vào vai anh. Môi chỉ cần tiến về phía trước mấy centimet, liền chạm môi anh.
Mà dưới chân cô, là chổi cùng cây lau nhà ngổn ngang……
Cô sợ hết hồn, giờ mới biết tại sao Vũ Trạch Hiểu uốn éo trái phải rồi, phòng này âm u ẩm ướt lại dơ bẩn, bên cạnh còn đặt nhiều đồ dùng dọn dẹp như vậy, Vũ Trạch Hiểu lại có bệnh thích sạch sẽ, làm sao có thể chịu đựng đây?
Vốn thần kinh cô đều bị người bên ngoài hấp dẫn, không có chú ý nhiều như vậy. Hiện tại vừa buông lỏng, mỗi lần hít thở, Giản An Trữ lại cảm thấy, cả thân thể mình đều chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc bằng phẳng của anh. Xung quanh cô toàn hơi thở đầy nam tính của anh, tự dưng có chút nóng lên.
"Tôi, tôi lập tức buông tay."
Cô có chút lúng túng, lập tức rời khỏi người Vũ Trạch Hiểu. Không nghĩ tới đã duy trì cái tư thế này quá lâu, khi cô lùi ra đằng sau, bước chân loạng choạng, lơ đãng, giẫm vào chân anh. Đồng thời, thân thể đầy đặn cũng theo động tác mà cọ cọ trong lòng anh, giống như có chiếc tay nhỏ bé ở đó cù.
Ngứa, cũng không mạnh, nhưng mà cù trúng chỗ ngứa, Vũ Trạch Hiểu không nhịn được từ chóp mũi hừ một tiếng, âm thanh khàn khàn, ở trong không gian nhỏ yên tĩnh này, càng đặc biệt.
Nghe được âm thanh khàn khàn kia, Giản An Trữ còn tưởng rằng anh đang giận, càng là sốt ruột, nắm chặt tay của anh, chỉ muốn nhanh một chút thoát ra ngoài.
Chuyễn đã vậy, cô không dám gây ra tiếng động quá lớn —— lỡ như ngoài kia vẫn có người,cô phải làm sao bây giờ?
Cọ cọ nửa ngày, mồ hôi cũng chảy ra, nhưng cô không hề làm gì khác. Vốn chỉ là muốn cố gắng để hai người có thể nhét chung một phòng, mỗi người nghiêng sang một bên, có thể không kề sát sao? Vũ Trạch Hiểu lại muốn duy trì cái tư thế, cô muốn lùi ra, thực sự rất khó.
Có người ngoài, ai cũng không thể biết được, hiện tại Giản An Trữ như ngồi trên đống than, lửa! Cô lại cọ cọ, rõ ràng nghe được âm thanh "Bất mãn" của Vũ Trạch Hiểu, Giản An Trữ trong lòng càng là áy náy: "Trạch Hiểu, giúp tôi nhé."
Vũ Trạch Hiểu sắc mặt biến thành màu đen, anh chưa từng bị phụ nữ bắt nạt a. Hai người chen chúc trong phòng nhỏ, không thể cử động, cô gái này còn ở trên người anh cọ cọ, bên cạnh là những kia dơ bẩn kia. Nếu như là bình thường, anh đã sớm không nhịn được muốn mắng người. Nhưng mà hiện tại —— anh chết tiệt lại thoải mái!
Không biết có phải cô cố ý hay không, anh hôm nay lại mặc quần áo thoải mái bình thường, vừa thân mật một hòi, anh vừa vặn có thể biết vị trí các bộ phận kia của cô.
Vì không gian nhỏ hẹp, lại bị một cô gái chèn ép, hắn có chút thiếu khí. Hô hấp dần dần gấp gáp, yết hầu dần dần khô cạn. Anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô gái này với anh tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng trước cùng bạn trai, nói cách khác, cô không phải loại phụ nữ tuỳ tiện?
Đói bụng hai mươi tám năm, tiểu Vũ Trạch Hiểu khuya ngày hôm trước mới nếm trải thức ăn mặn, giống như ngửi được mỹ vị, bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu