Chỉ thấy cái mũi bị đập chảy ra thứ chất lỏng tanh màu đỏ, khoé mắt lệ chảy thành sông, bầu ngực độn bởi vì ngã mà miếng lót rời ra, nói phẫu thuật phần hông làm được cái rắm, đùi bị đàn ông chơi đùa trở thành nát vụn rồi!
Càng miễn bàn đến trang điểm của cô, cố tỏ ra vẻ mềm mại. Toàn thân cao thấp không có một chỗ tự nhiên sạch sẽ, người cứ như vậy, cũng dám đến mong trông cậy vào anh?
Hậu trường Lý thấy anh liếc nhìn người mình vài lần, tự tin ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu. Chân nàng thon dài không cân xứng, ngón tay vén mái tóc lên, ngẩn đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, lông mi thật dài chớp chớp. Trên mặt trang điểm tựa hồ là không thấm nước, cũng không có dấu vết bị nhoè, như trước tinh xảo hoàn mĩ rên: “ Rất đau ”
Không nghĩ tới, cô chống lại, ánh mắt Vũ Trạch Hiểu phẫn nộ đến cực điểm.
Anh xanh mặt, tức giận cao dọng quát: “ Thật bẩn! Ngươi cút cho ta!”
Thanh âm thật lớn, làm bảo vệ từ bên ngoài chạy vào: “ Vũ tiên sinh, chuyện gì xảy ra sao? ”
Vũ Trạch Hiểu đem áo khoác mạnh mẽ ném xuống đất, cánh tay hung hăng chỉ về phía Hậu trường Lý đang nằm trên đất, tức giận quát: “ Đem người đàn bà này đuổi ra ngoài cho tôi! Các cậu làm việc kiểu gì, cư nhiên để cho một người điên trà trộn vào đây? Còn đem quần áo của tôi làm bẩn, vạn nhất chuyện gì xảy ra, các cậu bồi thường nổi sao? “
Anh có tính nghiện sạch sẽ, không thể chịu được người khác đụng vào. Người phụ nữ này ánh mắt màu tím đậm, lông mày lưỡi liềm, tóc giống bánh bột mì, nội y so với áo khoác hắn còn thấp hơn năm bậc, nước hoa nồng nặc, cũng không biết đã cùng với bao nhiêu nam nhân “ ò e í é ” qua, cư nhiên còn muốn đến quyến rũ hắn?!
Tự tìm cái chết!
Hậu trường Lý bị bảo vệ lôi ra ngoài, nhân viên công tác khác, từng người về chỗ của mình.
Rất nhanh, trong phòng trống không, chỉ còn lại Giản An Trữ và Vũ Trạch Hiểu.
Giản An Trữ ra vẻ bình tĩnh đặt chén cà phê lên mặt bàn, không nhìn tới hắn, thanh âm mát lạnh: “ Có việc? ”
“ Có việc? ” Một chữ cuối cùng, hơi hơi cao lên, Vũ Trạch Hiểu nói rất nặng nề. Anh đi nhanh về phía trước, cả người mang theo tức giận thật lớn, tiêu sái đến trước mặt cô.
“ Cô nói tôi tìm cô là có chuyện gì? ”
Dù là tức giận, giọng nói cũng như là bay bổng như đàn vi-ô-lông-xen, mang đến tiếng đàn lưu luyến.
Cô hơi hơi nghiêng người, theo bản năng cúi đầu, lui về phía sau nửa bước.
Cũng không phải sợ hãi, mà là —— có điểm xấu hổ thôi.
Buổi sáng hôm nay, cô từ trên giường tỉnh lại, nhìn đến gra giường lộn xộn cùng “ trái cây màu đỏ ” thẳng tắp đập vào mắt, thật sự không biết như thế nào đối mặt. Cho nên đêm nay nàng cố ý rời xa tầm mắt hắn, vốn là trợ lý cuộc sống, lại cố tình chạy tới phía sau khán đài, chính là muốn giảm bớt cơ hội cùng hắn gặp mặt.
“ Nếu, nếu nó là vì những việc đêm qua, sau đó ......”
Nửa ngày, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, có điểm khó khăn nói: “ Chuyện tối ngày hôm qua, tôi hi vọng anh có thể quên. Tôi uống nhiều quá. Cho nên phạm vào một chút sai lầm. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho truyền thông, cũng sẽ không quấn quýt lấy anh. Tôi đã uống thuốc phòng ngừa, sẽ không lưu lại cái đó đâu. ”
Quên, phạm vào một sai lầm, sẽ không quấn quýt lấy, thuốc phòng ngừa.... .....
Thời điểm nàng nói xong, Vũ Trạch Hiểu gương mặt tuấn tú có chút vặn vẹo!
Nếu những lời này, bị bạn tốt Mạc Tư Dư nghe được, lại không thầm may mắn cô gái này thức thời, tương lai còn có cơ hội muốn tìm cô?