Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối


Mạc Tư Dư được gọi là "Người chém ngàn đao" phụ nữ bên cạnh nhiều vô số kể. Còn anh thì không giống tẹo nào, hoàn toàn không có cách nào chấp nhận loại phụ nữ tuỳ tuỳ tiện tiện được!
Cô gái này, quả nhiên là cái dạng như vậy đi! Sớm cũng không biết cùng quá nhiều đàn ông rồi!
Mà anh, lại có thể cùng cô gái bẩn thỉu này qua một đêm!
Thấy ánh mắt Vũ Trạch Hiểu càng ngày càng thâm trầm, Giản An Trữ cũng nhíu nhíu mày.
Cô đối với chuyện như vậy hoàn toàn không có kinh nghiệm, tuy rằng đã từng có bạn trai, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi mà thôi, cũng không có phát triển thêm một bước.
Giản An Trữ lui về phía sau, khoé mắt hơi nâng lên, nét mặt tỉnh táo lại: “ Nếu như không có việc gì khác, tôi đi làm việc trước. ”
Không nghĩ tới, cô vừa bước một bước, Vũ Trạch Hiểu cũng di chuyển sang bên cạnh, ngăn ở trước mặt cô.
Giản An Trữ ngẩng đầu, hào quang từ Vũ Trạch Hiểu phía sau chiếu lại, đem quanh thân khắp người anh đều nạm viền vàng. Người đàn ông trước mặt có chút trầm mặc, mi nhọn thanh tú nhíu thật chặt, như là một ngọn núi, chặn đường đi của cô.
Giản An Trữ bất động, Vũ Trạch Hiểu lại giơ chân lên, từng bước từng bước một tới gần cô.
Rất bình tĩnh, anh bình thản mà mạnh mẽ tiến tới, tim Giản An Trữ như đánh trống trong lồng ngực, từng chút từng chút đập liên hồi, dường như nàng cũng bị nhiễm, theo bước chân của anh, chậm rãi lui về phía sau.
Cho đến khi lưng cảm giác được hơi lạnh của bức tường, cô ngẩng đầu lên, Vũ Trạch Hiểu vẫn đang đến gần, hai người dường như đều dán chặt vào bức tường.
Anh đứng như vậy, hít thở đều đều trên đỉnh đầu cô, khoảng cách rất gần khiến cô cũng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp ấy này quanh quẩn ở bên người cô tối hôm qua là một! Cô dường như cảm nhận được một sức ép mạnh mẽ đè lên, không khí trong lồng ngực cũng giảm dần, hô hấp liền cảm thấy khó khăn.
Vũ Trạch Hiểu đột nhiên vươn tay ra, bất ngờ kéo lấy cổ tay cô, dùng sức lôi kéo, cô đứng không vững, lập tức ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Ngẩng đầu lên!" Vũ Trạch Hiểu giọng nói lạnh lùng vang lên, Giản An Trữ vô ý thức ngẩng đầu nhìn Vũ Trạch Hiểu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, con ngươi màu đen loé lên tia tức giận và vẻ mặt không đúng đắn, cô không kiềm chế được có chút bối rối. Loại ánh mắt này, so với ánh mắt phủ sương mù lúc triền miên là khác nhau, cũng không giống với ánh mắt chất vấn vừa rồi. Ánh mắt sắc bén, gần như đâm vào miệng vết thương của cô.
Chuyển động đột ngột của anh làm cô bị đóng băng một vài giây, và sau đó, mãnh liệt giãy dụa.
Vũ Trạch Hiểu dứt khoát nắm tay cô đặt lên trên đầu, cô vừa mới giơ chân lên phản kháng, Vũ Trạch Hiểu liền cúi xuống, để cơ thể tiến lại gần Giản An Trữ, dùng tay chân to lớn của mình, vững vàng đem cô cố định một chỗ.
Hơi thở nóng bỏng phun lên chóp mũi cô, Giản An Trữ lắc đầu mấy cái, nhưng vẫn không thể thoát khỏi. Tức giận, cùng với một tia ngượng ngùng tấn công lên chân mày. Giản An Trữ nhíu mi, không nhịn được phản kháng: “ Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nói rồi, tối hôm qua tất cả là ngoài ý muốn! Tôi biết thế nào là đúng đắn, sẽ không cần anh phải chịu trách nghiệm, cũng sẽ không quấn quýt lấy anh, càng thêm sẽ không đem chuyện này nói cho truyền thông. ”
Vũ Trạch Hiểu gắt gao ngăn chặn phản kháng của cô, mi mắt hơi rũ xuống nhìn Giản An Trữ. Lông mi của cô thật dài, dưới hình tròn của ánh sáng trông bóng dáng cô thật nhỏ bé. Mặt của cô cách hắn chỉ có năm cm, thậm chí có thể thấy bộ lông tơ tinh tế trên mặt Giản An Trữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui