Cảnh sát trưởng Trần Phong đột nhiên nói: "Sĩ quan Hùng, anh là sĩ quan cấp cao của quân đội Nam Thành, cứ mặc kệ đám quân tạp nham này tùy tiện giết người trong thành như vậy sao?"
Nghe xong những lời này, cả người Hùng Thiên Long run bần bật!
Trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột, vô thức nhìn về phía Cao Cương...!
Cao Cương khẽ híp mắt lại, cười ha hả nhìn Trần Phong.
“Trần Phong, anh đang nói bậy bạ gì vậy?”, Hùng Thiên Long lớn tiếng nói.
"Tôi đang nói bậy bạ gì vậy? Hừ, cái gì mà Thiên Vương Thần Điện, chẳng qua chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, đây là địa bàn của tôi, chuyện này anh không dám xử lý, vậy thì để tôi".
Trần Phong nói xong, đột nhiên đứng dậy, nhắm chuẩn đầu súng lục vào trán Cao Cương.
“Khốn kiếp, bỏ súng xuống”, Hùng Thiên Long hét lớn.
"Sĩ quan Hùng, với thân phận của anh, có lẽ là không đủ quyền lực để ra lệnh cho tôi nhỉ?"
Trần Phong tỏ vẻ khinh thường, lại nhìn Cao Cương nói: "Tao không quan tâm mày là thứ Thiên Vương vớ vẩn gì.
Hôm nay mày đã giết nhiều quan chức cấp cao như vậy.
Chuyện này, mày nhất định phải khai báo rõ ràng".
“Khai báo? Với mày?”
Cao Cương không hề sợ hãi, thản nhiên rót một ly trà thưởng thức, hoàn toàn không thèm để ý đến người và súng trước mặt.
"Trần Phong, mau bỏ súng xuống, mẹ nó, anh chán sống rồi hả?"
Hùng Thiên Long giận run người, giọng nói gần như rống lên.
Không lâu sau khi Trần Phong nhậm chức, hắn ta chỉ nghe nói về cái tên Thiên Vương Thần Điện, không hề biết uy lực như thế nào.
Đừng nói người trước mặt là Nam Thiên Vương, cho dù chỉ là một vị đội trưởng trung cấp của Thiên Vương Thần Điện muốn giết Trần Phong cũng chỉ mất vài giây mà thôi.
Nam Thiên Vương chỉ giỏi chiến đấu không thích tranh đấu, cho nên hôm nay mới đốt cháy khách sạn Nam Thiên.
Nếu chuyện này để Tây Thiên Vương Âu Dương Sát xử lý thì anh ta có thể giết hết kẻ địch trong vòng một đêm không để lại dấu vết, nếu như vậy thì cảnh sát trưởng còn khó giải quyết hơn.
Ít nhất là bây giờ, tất cả những điều này có thể được coi như là một vụ hỏa hoạn.
Mà nguyên nhân dẫn đến vụ hỏa hoạn này là do Thượng Quan Liệt, người đã bị thiêu chết.
“Nhanh bỏ súng xuống đi”.
Thấy Trần Phong vẫn thờ ơ, Hùng Thiên Long gần như phát điên.
“Cảnh sát trưởng Trần phải không?”
Cao Cương dựa vào ghế sô pha, lạnh nhạt nói: "Ý mày là muốn khiêu chiến với bọn tao sao?"
“Đúng vậy”.
Trần Phong ra vẻ đoan chính nói: "Bọn mày làm nhiều chuyện ác như vậy, tao nhất định phải bắt bọn mày chịu tội".
“Vậy sao? Bái phục!”
Cao Cương cười nói: "Đừng nghĩ ông đây không biết mày đã câu kết với tên Thượng Quan Liệt kia.
Mặc dù mày không đích thân tham gia vào chuyện bức hại nhà họ Lôi, nhưng mày cũng được hưởng lợi từ chuyện đó.
Lý do lúc trước tao không giết mày, chính là muốn chừa lại chút thể diện cho sĩ quan Hùng".
“Giết tao, chỉ dựa vào mày?”
Trần Phong bị bóc mẽ, lớn tiếng nói: "Hôm nay mày không thể đi khỏi đây đâu.
Cho dù điện chủ Thiên Vương Thần Điện vớ vẩn gì đó đến đây thì tao cũng có thể bắt hết, tao đã bố trí hơn trăm người ở bên ngoài rồi".
“Tự tìm đường chết!”
Cao Cương đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa tay chỉ vào hai vai Trần Phong.
Trần Phong không hiểu gì cả.
Hùng Thiên Long nhắm mắt thở dài, nghĩ thầm chết chắc rồi!
Hai âm thanh giòn giã bỗng vang lên...!
Hai viên đạn bắn qua ống giảm thanh xuyên qua tấm kính của tòa nhà câu lạc bộ, chuẩn xác găm vào hai vai của Trần Phong.
Trần Phong hét lên, hắn ta ngã xuống đất, khẩu súng lục trong tay bay ra xa.
Đạn cỡ lớn bắn thành hai cái lỗ trên vai hắn ta.
“Người đâu, người đâu…”
Trần Phong gào thét dữ dội, nhưng bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
Cao Cương trừng mắt, nhặt khẩu súng lục trên đất lên, bắn hai phát vào tai Trần Phong.
Trong nháy mắt, cả hai tai đều bị đạn bắn nát!
"Đồ khốn, cho mày thể diện mày lại không cần?"
Cao Cương lớn tiếng chửi: "Nếu không phải nể mặt sĩ quan Hùng, con mẹ nó, mày đã là người chết rồi! Còn muốn gọi đàn em của mày? Bây giờ bọn chúng đều đang quỳ ở ngoài kia.
Mày đã phạm vào điều cấm kỵ, đó là nhắc đến điện chủ, đồ rác rưởi chết tiệt, lẽ nào mày muốn bị diệt môn sao?"
"Tôi tôi tôi..."
Lúc này Trần Phong mới hoàn toàn hoảng sợ!
Hắn ta không thể nào ngờ được Cao Cương đã chuẩn bị hết thảy trước khi đến đây, hơn nữa động tác còn rất nhanh.
Lẽ nào những người trong Thiên Vương Thần Điện đều là ma quỷ ư?
“Nam Thiên Vương à!”
Hùng Thiên Long lau mồ hôi, khẩn cầu: "Xem như người anh em này cầu xin anh, tha cho hắn đi.
Nếu anh giết hắn, tôi thật sự không biết phải báo cáo lên trên thế nào, xem như là nể mặt tôi đi".
“Đồ rác rưởi, giết mày thêm bẩn tay tao”.
Cao Cương tức giận quăng súng vào mặt Trần Phong.
Anh ta lấy một tấm khăn tay ra vừa lau tay vừa nói: "Sĩ quan Hùng, những chuyện tiếp theo anh có thể xử lý được chứ?"
“Thiên Vương yên tâm, tuyệt đối không vấn đề gì”.
Hùng Thiên Long vội vàng cam đoan: "Mọi người đã giúp tôi giải quyết nhiều thế lực trong thế giới ngầm như vậy.
Tôi muốn cảm ơn còn không kịp nữa là".
"Như vậy nghe còn tạm được, xem như anh thức thời".
Cao Cương lại cười nhạt, nói: "Hành động lần này của Thiên Vương Thần Điện chúng tôi sẽ bảo vệ Nam Thành bình yên ít nhất mười năm.
Điện chủ nói rồi, nếu sau này anh có bất kỳ vấn đề nào không thể giải quyết được thì có thể tìm tôi lúc nào cũng được.
Tôi sẽ giúp anh giải quyết xem như trả ân tình".
Cao Cương nói xong liền quay người rời đi.
“Cảm ơn điện chủ, cảm ơn Nam Thiên Vương”.
Hùng Thiên Long cung kính cúi người chào, toàn thân vẫn đang run rẩy....