Đông Vực Hoa Hạ, gió biển gào thét.
Một con tàu khổng lồ đang truy đuổi bọn hải tặc.
Trong buồng lái, một chiếc điện thoại vệ tinh màu đỏ đột ngột vang lên, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình!
Chiếc điện thoại này là mệnh lệnh khẩn cấp, thường do Điện Chủ trực tiếp hạ lệnh.
Nhưng, Điện Chủ đã mất tích một năm rồi?
Sau một hồi sửng sốt, thuyền trưởng lập tức trả lời ngay.
“Gì cơ? Chắc không? Tôi sẽ lập tức báo cáo với Đông Thiên Vương”.
Thuyền trưởng cúp điện thoại, tay vẫn không ngừng run rẩy.
“Tìm được Điện Chủ rồi, chiến thần trở về rồi”.
Thuyền trưởng lập tức chạy ra khỏi buồng lái, lao nhanh đến boong tàu.
Lúc này, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đang đứng trước boong tàu chỉ huy…
“Cái gì? Con mẹ nó, nói lại lần nữa xem?”
Lý Lăng Phong túm lấy cổ áo của thuyền trưởng, lớn tiếng hỏi.
“Vô cùng chính xác, đã tìm được điện chủ rồi, trong một khu rừng ở Nam Vực”.
“Không đuổi theo hải tặc nữa, lập tức vào bờ ngay”.
Sau khi Lý Lăng Phong hạ lệnh xong, liền hướng về phía nam nghiêm mình cung kính cúi chào.
…
Tây Vực Hoa Hạ, vì chênh lệch thời gian nên bây giờ đang là ban đêm.
Trên đỉnh một tòa nhà chọc trời, có năm người đàn ông mặc đồ đen buộc dây thừng và trèo lên bức tường kính bên ngoài, nhưng họ không tạo ra tiếng động nào cả.
Năm người này là sát thủ tinh nhuệ của Thiên Vương Thần Điện ở Tây Vực, nhiệm vụ lần này là ám sát một nhân vật nặng ký.
Đột nhiên, tai nghe của bọn họ đồng thời vang lên một giọng nói.
Bên kia máy bộ đàm chính là Tây Thiên Vương Âu Dương Liệt.
"Đội Bóng Đêm, từ bỏ nhiệm vụ, nhanh trở về đội".
Giọng Âu Dương Liệt không lớn, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm một cách tuyệt đối.
Đội trưởng Đội Bóng Đêm nói: "Thiên Vương, cho tôi thêm năm phút nữa, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ".
“Năm giây cũng không được, lập tức trở về”, Âu Dương Liệt nghiêm nghị nói.
“Thiên Vương, tôi không hiểu…”
“Tìm thấy điện chủ rồi”.
“Sao ạ? Đã rõ!”
Sau khi nhận được lệnh, đội trưởng nói với các thành viên khác trong đội: “Từ bỏ nhiệm vụ, lập tức trở về đội ngay”.
Năm người đàn ông mặc đồ đen cắt đứt dây thừng cùng lúc, sau đó mở bộ đồ bay ra.
…
Bắc Vực Hoa Hạ, khách sạn bảy sao, phòng tổng thống.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp trong bộ đồ ngủ màu hồng, vừa múa xong một đoạn nhạc, đang uốn éo tạo dáng quyến rũ rồi leo lên giường của một người đàn ông cường tráng.
Cô gái này tên là Hồ Mị Nhi, là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.
Người đàn ông cường tráng trên giường là ông trùm của thế lực ngầm lớn nhất thành phố này.
Đột nhiên, một giọng nữ nhẹ phát ra từ chiếc tai nghe vô hình của Hồ Mị Nhị.
“Thiên Vương, Thiên Vương, nhanh trở về đi, tìm thấy điện chủ rồi”.
“Gì cơ?”, Hồ Mị Nhi thất thanh hỏi.
“Cục cưng à, anh đâu nói gì đâu!”
Người đàn ông ôm lấy Hồ Mị Nhi đang ngồi trên đùi mình, đưa tay véo nhẹ vào vòng eo mảnh mai của cô ta.
“Đã tìm thấy điện chủ, nhắc lại, đã tìm thấy điện chủ”, giọng nữ trong tai nghe cao giọng nhắc lại.
“Trời ơi!”, Hồ Mị Nhi trợn tròn mắt.
“Cục cưng, có phải sự uy mãnh của anh đã khiến em bị sốc không?”, người đàn ông cười gian nói.
“Câm mồm!”
Hồ Mị Nhi bỗng nhiên tung một cú đấm về phía trước, trực tiếp hạ gục gười đàn ông cường tráng kia.
Cô ta nhảy xuống giường, kéo theo tấm khăn trải giường trên người đối phương rồi chế nhạo: “Đồ vô dụng, chẳng khác gì que tăm, tôi phải đi đón Điện Chủ rồi, hôm khác đến chơi đùa với anh nhé”.
Trong nhà tù, Lôi Tuấn quay mặt về phía tây nam, quỳ trên mặt đất bất động.
“Đại ca, dậy ăn chút gì đi!”
Kim Bàn Tử, người chung phòng giam với anh, hết lòng khuyên nhủ.
“Tôi đã quỳ mấy ngày rồi?”, Lôi Tuấn thản nhiên hỏi.
“Ba ngày rồi!”
“Có lẽ sắp đến rồi”.
Lôi Tuấn đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại đồng phục tù nhân, nói: "Bàn Tử, nhớ kỹ, nhất định phải luôn cách tôi trong khoảng năm bước chân".
“Tại sao?”, Kim Bàn Tử không hiểu gì cả.
“Tôi đưa cậu vượt ngục”.
Lôi Tuấn nói xong liền sải bước ra khỏi phòng giam.
Trong mắt Kim Bàn Tử, Lôi Tuấn là một bí ẩn?
Anh thần bí và mạnh mẽ, nhưng cho dù là như vậy, thì anh có thể vượt ngục sao?
Anh sẽ làm như thế nào, mọc cánh rồi bay ra ngoài sao?
“Các người muốn ra ngoài không?”
Trên quảng trường, Lôi Tuấn đột nhiên giơ tay lên hướng về phía các tù nhân hét lớn.
Yên lặng!
Cả nhà tù bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Ngoại trừ Kim Bàn Tử, những người khác đều nhìn anh như một tên ngốc.
Không ai dám đụng đến Lôi Tuấn, vì không thể đánh bại anh.
Nhưng anh muốn đi ra ngoài, thật sự là một người điên nằm mộng.
Đột nhiên, một tên lính gác phía trên cổng trại giam ngáp một cái.
Cái ngáp chế giễu này đã khôi phục lại không khí ồn ào trong quảng trường.
“Tên biến thái kia thực sự điên rồi”.
“Lẽ nào hắn có cách ra ngoài?”
“Đừng mơ nữa, tôi đã ở đây hai mươi năm rồi, không ai có thể thoát ra ngoài”.
Những tù nhân này bàn tán xôn xao, không tin thì không tin, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Lôi Tuấn.
“Anh Tuấn, đừng đùa nữa!”
Kim Bàn Tử cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Bàn Tử, lấy điếu thuốc”.
“Có ngay, có ngay”.
Kim Bàn Tử lập tức châm một điếu thuốc đưa cho Lôi Tuấn bằng cả hai tay.
“Phù…”
Lôi Tuấn rít sâu một hơi rồi nói: "Đứng vững".
Đột nhiên, không biết từ phương hướng nào, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng cánh quạt vù vù?
Âm thanh ngày càng lớn hơn, nặng hơn, càng lúc càng…
Tất cả lính canh trên thành tường cao lập tức cảnh giác.
Một tiếng súng vang lên.
Trong nháy mắt, một tên lính canh bị bắn trúng đầu, lập tức ngã xuống dọc theo bức tường cao.
"Có tập kích, nhấn nút báo động đi".
Trong chốc lát, tiếng còi báo động vang lên.
Nhiều lính canh lao ra từ nhiều phòng khác nhau, vội vã lao lên tường rào, trên tay cầm súng.
Nhưng ngay sau đó, tất cả các vệ sĩ đã lần lượt ẩn nấp.
Năm chiếc trực thăng vũ trang xuất hiện phía trên nhà tù, lượn vòng liên tục.
Hai bên mỗi chiếc trực thăng đều được trang bị súng liên thanh, một số lính canh không kịp né tránh, lập tức bị đánh thành cái sàng.
Vô số đạn bay xuống, phủ kín một vùng!
Tiếng còi, tiếng cánh quạt, tiếng súng, tiếng người, một đám hỗn độn.
Các tù nhân chạy tán loạn tứ phía, nhưng lao vào phòng cũng chưa chắc là an toàn.
Súng liên thanh mạnh đến mức mặc dù không thể xuyên qua các bức tường của nhà tù nhưng nó vẫn dễ dàng xuyên thủng phòng giam.
Nhưng điều kỳ lạ là mục tiêu tấn công của trực thăng lại là lính canh chứ không phải tù nhân.
Nếu không, trong tích tắc nơi này đã chất đầy xác chết rồi..