“Tiệc rượu sẽ diễn ra vào ngày mai, thư mời của anh đâu?”, Thương Lam ngồi trên giường, nói với Lôi Tuấn đang vừa ngủ vừa ngáy trên sofa.
“Yên tâm, nhất định có!”, Lôi Tuấn hờ hững đáp.
“Đáng lý ra tôi không nên tin anh!”
Thương Lam thản nhiên nói: “Xem ra, bây giờ tôi nên cân nhắc xem chúng ta phải làm gì?”
“Bà xã, tin tưởng anh, ngày mai chắc chắn sẽ có!”
“Tôi tin anh mới lạ đấy, mấy ngày nay anh vốn chẳng rời khỏi nhà nửa bước!”
“Một tấm thư mời mà thôi, không đáng nhắc đến!”
Nói xong, Lôi Tuấn lại tiếp tục ngáy ngủ.
Thương Lam ném một cái gối qua.
Anh trở mình, tiếp tục ngủ…
…
Tiệc rượu nhà họ Kim sẽ bắt đầu lúc sáu giờ chiều.
Thế nhưng mới bốn giờ, trước cổng khách sạn Hào Đình Hương Giang đã đầy ắp người.
Không bao lâu sau, cảnh sát giao thông đã bắt đầu công tác điều hướng, có rất nhiều cảnh sát cũng lần lượt xuất hiện.
Tiếp theo đó là đội ngũ bảo vệ hùng hậu.
Người mua được thư mời bằng tiền đã sớm tiến vào hội trường, mục đích của bọn họ là chụp ảnh, phát danh thiếp, đàn ông thì muốn tạo mối quan hệ, phụ nữ thì muốn tìm… đàn ông.
Tóm lại, chỉ cần có thể tham gia tiệc rượu lần này, sau đó đăng vào nhóm bạn bè là một việc rất đáng tự hào.
Trên xe taxi…
“Anh Tuấn, anh chắc chắn chúng ta có thể đi?”, Thương Lam hỏi dồn.
“Yên tâm đi!”
Lôi Tuấn vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nói: “Thư mời có hai loại, một loại bằng giấy, loại còn lại là quét mặt, những nhân vật lớn đều quét mặt, chẳng lẽ em không biết à?”
“Đương nhiên tôi biết chứ, nhưng với khuôn mặt này của anh ấy à?”
“Anh thì sao?”
Lôi Tuấn mở mắt ra, ngẩng cao đầu và nói: “Mặt anh không đủ đẹp trai à? Hôm nay ông đây muốn quét mặt đấy!”
“Được rồi, mất mặt thì mất mặt vậy!”
Thương Lam cũng không tin lời của Lôi Tuấn, bởi vì để có thể quét mặt thì ít nhất phải là người của các gia tộc hạng nhất, dù Lôi Tuấn và mặt sẹo có mối quan hệ rất đặc biệt, thế nhưng với thân phận của mặt sẹo thì không thể nào tiến vào buổi tiệc được.
Cách khách sạn một đoạn xa, xe taxi bỗng dừng lại.
“Sao vậy?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Đường bị chặn, không cho taxi đi qua!”, tài xế quay đầu lại, tỏ vẻ khinh thường nói.
“Chúng ta xuống xe!”
Thương Lam thanh toán tiền, sau đó kéo Lôi Tuấn xuống xe.
Lúc quay xe, tài xế buông lời mỉa mai: “Đúng là khoác lác, ông đây chưa từng nghe nói người có thể quét mặt để tiến vào tiệc rượu nhà họ Kim lại phải đi xe taxi đấy! Chậc, đúng là hai đứa đần!”
Hiển nhiên, Lôi Tuấn và Thương Lam nghe được mấy lời này.
Mặt Thương Lam đỏ bừng lên.
Nhưng Lôi Tuấn lại chẳng thèm để tâm.
Hai người đi về phía trước một đoạn thì thấy một đội ngũ xếp hàng thật dài.
Trước cổng khách sạn có đặt hai chốt kiểm soát.
Ai có thư mời thì đi bên trái, ai quét mặt thì đi bên phải.
Tuy nhiên, số lượng người quét mặt rất ít, đây chính là đãi ngộ của khách quý.
Bởi vậy, bên trái xếp một hàng dài, trong khi bên phải lại chẳng có ai.
Dù sao đã là khách quý thì không ai đến sớm như thế.
Thương Lam khúm núm, không dám tiến lên trước.
Lôi Tuấn kéo tay cô, cười nói: “Bà xã, để ông xã dẫn em đi quét mặt!”
Không để ý việc Thương Lam phản đối, Lôi Tuấn thản nhiên kéo tay cô đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua đội ngũ thật dài kia, Thương Lam nhanh chóng thấy được người nhà họ Tần.
Hai vợ chồng Tần Mỹ Kiều, Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy, còn có Trương Quế Trân và trợ lý kinh doanh của bà ta.
Đương nhiên, người nhà họ Tần cũng nhìn thấy hai vợ chồng cô.
“Không phải chứ? Muốn trà trộn vào trong à?”, Tần Mỹ Kiều tỏ vẻ khinh bỉ.
“Chắc tới để chụp ảnh!”, Tần Mỹ Ngọc nói mỉa.
“Ở những nơi như thế này, đừng có nói bậy!”
Trương Quế Trân lập tức ngăn cản, dù sao có rất đông người đang xếp hàng, phần lớn bọn họ đều là người có tiền, nếu để người ngoài biết được nhà họ Tần phân biệt đối xử với con gái thứ ba khác họ thì sẽ khiến người ta nói lời không hay.
Không chỉ người nhà họ Tần cảm thấy khó hiểu, những người khác trong hàng cũng cảm thấy quái lạ.
Ở đây đúng là có rất nhiều người có tiền, thế nhưng mọi người vẫn xếp hàng đúng quy định.
Nhưng đôi nam nữ kia… là thế nào?
“Tôi biết cô ta, cô ta là cô ba nhà họ Tần!”
“À, có phải cô nàng được mấy cậu ấm xưng là đệ nhất mỹ nhân Hương Giang không?”
“Còn người đàn ông kia, là tên ở rể nhà họ Tần!”
“Bọn họ làm gì thế, muốn trà trộn vào à?”
Nhất thời, âm thanh bàn tán vang lên xôn xao.
Sắc mặt Trương Quế Trân cũng hơi khó chịu, dù sao trên danh nghĩa thì Thương Lam cũng là người nhà họ Tần.
“Hai đứa làm loạn cái gì vậy, mau tránh ra!”
Rốt cuộc bà ta cũng không nhịn được, hướng về phía Thương Lam hô to.
“Đúng là mất mặt!”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Nếu cô không kết hôn, chạy đến đây dụ dỗ đàn ông thì cũng được đi, ai đời lại mang theo chồng, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Tần Mỹ Ngọc càng không giữ lời, mở miệng liền mắng.
Thương Lam cúi đầu không đáp.
Trái lại, Lôi Tuấn rất thản nhiên vẫy tay với mọi người, sau đó tiếp tục kéo tay Thương Lam đi về phía trước.
“Hay là thôi đi!”, Thương Lam thấp giọng nói.
“Sắp tới rồi!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Sao anh có thể quét mặt để qua được chứ?”
“Không thử thì sao biết không được?”
Trong lúc nói chuyện, Lôi Tuấn đã dẫn cô đi đến trước chốt kiểm soát.
Hành động của bọn họ vô cùng nổi bật, đã sớm khiến bảo vệ chú ý.
Phút chốc, cả hai đã bị bảo vệ vây quanh.
“Có thư mời xin xếp hàng, không có hãy mau rời khỏi đây!”
Một bảo vệ nữ nói với vẻ khinh thường.
“Tôi có!”, Lôi Tuấn cười nhạt đáp.
“Có thì bước qua kia xếp hàng!”, bảo vệ nữ lần nữa nhắc nhở.
“Tôi có thể quét mặt!”
“Cái gì? Quét mặt?”
Nữ bảo vệ mỉa mai: “Anh tưởng mình là ai, ông chủ giàu có à? Toàn bộ thành Hương Giang này, ai có thể quét mặt tôi đều biết, anh là cái thá gì chứ, biết khôn thì cút cho nhanh, đây không phải nơi anh có thể gây rối đâu!”
Thương Lam cắn môi, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng Lôi Tuấn lại kéo cô tiến lên trước hai bước.
“Định làm gì?”.